Sau việc này, đương nhiên Cục trưởng Châu phải khen ngợi Triệu Ngọc hết lời, bảo rằng biểu hiện của hắn thật sự quá thần kì! Có thể phá được vụ án Miên Lĩnh, hắn là người có công lớn nhất!
Thì ra sau khi Hách Cương bị bắt, Cục trưởng Châu luôn phải chịu áp lực rất lớn,2đến nỗi sắp không thở nổi rồi.
Hiệp hội công thương, đại diện doanh nghiệp, lãnh đạo của Cục thành phố, thậm chí cả Ban thường vụ thành uỷ cũng đích thân gọi điện thoại đến để tạo áp lực cho ông ta. Họ bảo ông ta phải xử lí Hách Cương một cách cẩn thận khéo léo, bởi5vì thân phận của người này rất đặc biệt. Một khi xử lí không khéo thì chắc chắn sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà tên luật sư Phùng Triều Dương đó mới dám ngang ngược như thế, hắn ta còn dám lên tiếng mắng chửi ngay trong Cục Cảnh sát mà6không hề sợ hãi gì cả. Nhưng sau khi hắn ta xem camera giám sát, thấy Hách Cương đã nhận tội thì khí thế xẹp xuống hẳn, cuối cùng phải bỏ chạy khỏi cục một cách nhục nhã!
“Tên nhóc cậu giỏi thật đấy!” Cục trưởng Châu đưa ngón cái lên: “Đấm cho tên Phùng Triều Dương đó vài5phát, thật sự là quá đã! Làm tốt lắm, đánh giỏi lắm! Tôi cũng muốn xông lên đấm cho cậu ta vài phát cơ, ha ha...”
Lúc này Cục trưởng Châu thật sự rất kích động, bắt đầu nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi.
Triệu Ngọc thấy Cục trưởng đại nhân vui mừng như thế bèn tranh thủ3nói cho ông ta nghe về việc mình không bị Hách Cương bắt cóc. Hắn bảo rằng mình nghe lén được thông tin quan trọng, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng, không thể nhờ hỗ trợ được. Vì thế hắn mới phải nói dối là bị Hách Cương bắt cóc.
Cục trưởng Châu không hề trách móc gì hắn cả, trái lại còn khen hắn thông minh. Ông ta nói rằng đây là tình huống bất khả kháng, có thể thông cảm được. Sau đó còn bảo Triệu Ngọc yên tâm, nói là mình sẽ đích thân giải thích về việc này trong bản báo cáo kết án, bảo đảm không có vấn đề gì cả!
Cuối cùng, Cục trưởng Châu còn khuyên Triệu Ngọc là cậu đang bị thương, lại còn phải chiến đấu suốt mấy ngày liền, cơ thể không chịu nổi đâu! Cho nên cậu hãy mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ giao cho các đồng nghiệp khác xử lí! Cậu yên tâm, dù là tiền thưởng hay tiền truy nã đều sẽ không thiếu phần của cậu đâu!
Nghe được lời này, Triệu Ngọc cảm thấy vui mừng khôn xiết. Đúng là hắn cũng quá mệt mỏi rồi, mấy ngày hôm nay hắn không ngủ nghỉ được gì cả. Bây giờ cả người hắn đều ê ẩm, nên đang định sẽ đi nghỉ ngơi thật tốt.
Vì thế, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng, hắn liền chạy thẳng về nhà để ngủ.
Tuy rằng đầu óc Triệu Ngọc vẫn còn đang suy nghĩ đến vụ án Miên Lĩnh, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn khiến hắn chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận sáng hôm sau. Trong khoảng thời gian đó, hắn không những không ăn cơm, mà thậm chí ngay cả tiếng thông báo của hệ thống, hắn cũng không nghe thấy.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, hắn phát hiện trong túi đạo cụ lại có thêm một cái áo chống đạn tàng hình, lúc này mới biết là kỳ ngộ ngày hôm qua đã kết thúc rồi. Còn về độ hoàn thành của nó là bao nhiêu thì hắn không hề hay biết gì cả.
Sau khi ngủ dậy, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi trạng thái mệt mỏi uể oải kia, cả cơ thể như được hồi sinh.
Một ngày mới bắt đầu, Triệu Ngọc cảm thấy tinh thần sảng khoái, tương lai phía trước vô cùng xán lạn.
Vì vậy, ngay trong trạng thái tinh thần tốt như thế, hắn đã châm thuốc mở một quẻ mới.
Kết quả là hắn thu được quẻ bói giống y hệt hôm qua, lại là một quẻ “Chấn Cấn”. Xem ra hôm nay địa vị của hắn lại được nâng lên một bước rồi, hơn nữa về phương diện công việc cũng sẽ có sự đột phá.
Triệu Ngọc biết rằng vụ án Miên Lĩnh không phải là một vụ án tầm thường. Nó liên quan đến rất nhiều người, mà tên tội phạm Hách Cương lại là nhân vật nổi tiếng ở Tần Sơn. Vì thế, việc thẩm tra vụ án này chắc chắn sẽ tương đối lâu và phức tạp. Chắc chắn trong vòng hai ba ngày chưa thể kết án được.
Quả nhiên, sự việc đúng y như những gì hắn suy đoán. Sau khi ăn sáng xong, hắn đi đến phân cục Dung Dương thì đột nhiên nhìn thấy ở đó chen chúc bao nhiêu là người. Cả bên trong lẫn bên ngoài đều chật kín, trông náo nhiệt vô cùng!
Có lẽ vì Cục Cảnh sát đã công bố thông tin ra ngoài rồi nên phóng viên các báo đài mới tụ tập ở đây để tranh nhau phỏng vấn đưa tin. Đối với người dân ở Tần Sơn thì vụ án này chẳng khác nào một quả bom tấn cả. Chắc chắn nó sẽ gây ra một làn sóng chấn động mạnh mẽ!
Triệu Ngọc biết những phóng viên báo đài này rất phiền phức nên vội rẽ vào đường tắt, đi đến văn phòng bằng cửa sau.
Nào ngờ trong đại sảnh cũng có rất nhiều người, tiếng nói chuyện ồn ào hết cả. Hắn đành phải đi men theo cầu thang dẫn lên lầu, định vòng đường khác để đến văn phòng.
Do đã ngủ hết một buổi chiều và một buổi tối nên Triệu Ngọc cũng không biết là hiện tại vụ án đã tiến triển đến đâu. Có phải lại xuất hiện tình huống gì mới không? Vì vậy, hắn cũng muốn mau chóng hỏi thăm thử.
Nào ngờ khi hắn đi ngang qua phòng khám nghiệm pháp y thì thấy người tụ tập ở đây còn nhiều hơn ở đại sảnh. Trong số những người này, hắn trông thấy một vài khuôn mặt quen thuộc, chẳng hạn như vợ chồng ông Đào và cả người nhà của những nạn nhân khác. Bầu không khí ở đây có vẻ khá nặng nề, chốc chốc lại nghe thấy có người khóc thút thít.
Nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Ngọc đoán chắc là vì vụ án đã kết thúc, nên họ có thể nhận hài cốt của bọn trẻ về được rồi!
Kết quả là, khi hắn vừa mới đi vào giữa đám người để xác định lại xem có đúng như thế hay không, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua và kích động: “Trương Dĩnh à! Nhiều năm như thế, làm khổ hai mẹ con cô rồi!” Người lên tiếng nói chuyện chính là ông cụ Lương Vạn Càn. Ông ta chống gậy đứng trước mặt vợ của Ngưu Vĩ Quang, giọng nói run run: “Chúng tôi... trách nhầm A Quang rồi! A Quang là một cậu thanh niên tốt. Năm xưa chúng tôi đã đuổi mẹ con cô đi, đó là lỗi của chúng tôi! Thành thật xin lỗi cô!”
Vừa dứt lời, ông cụ liền bỏ cây gậy sang một bên, quỳ xuống trước mặt hai mẹ con Trương Dĩnh.
Trương Dĩnh giật nảy mình, vội chạy đến đỡ ông cụ đứng dậy. Nào ngờ ông Đào và cả những người khác cũng chạy vọt đến, đồng loạt quỳ trước mặt bà ta.
“Chúng tôi trách nhầm A Quang rồi! Xin lỗi!” Bà Đào khóc nức nở, nói: “Lúc đó chúng tôi không nên vu oan cho người tốt! Mấy năm nay, thành thật xin lỗi!”
“Chúng tôi sai rồi!”
“...”
Nghe được những lời xin lỗi muộn màng này, Trương Dĩnh nghẹn ngào bật khóc nức nở: “Vĩ Quang à! Anh có nghe thấy không? Cuối cùng thì em cũng đã đợi được đến ngày anh được rửa sạch oan ức rồi! Hức... Anh có thể an nghỉ được rồi! Hức...”
Thấy Trương Dĩnh bật khóc, những người khác cũng bắt đầu khóc theo. Đặc biệt là con trai của Ngưu Vĩ Quang, anh ta ngã vào trong lòng mẹ mình, bật khóc thút thít...
Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng Triệu Ngọc bỗng gợn sóng, tâm trạng phức tạp.
Một mặt, hắn căm thù sự tàn nhẫn của bọn hung thủ đã phá vỡ hạnh phúc của nhiều gia đình. Còn một mặt khác, nhìn thấy Ngưu Vĩ Quang cuối cùng cũng đã được rửa sạch tội danh nghi phạm, bản thân hắn cũng cảm thấy hơi hãnh diện. Sự cố gắng nỗ lực trước giờ của hắn không hề uổng phí chút nào.
Nhưng bên lề của việc này vẫn còn một mặt thứ ba. Triệu Ngọc có thể nhận ra, trong mắt của Lương Vạn Càn và những người khác, ngoại trừ đau khổ ra còn có cả thù hận nữa!
Điều này khiến hắn cảm thấy hơi lo lắng. Không biết bọn họ có tìm cách trả thù đám người Hách Cương không?
Cao Dương không có thân thích gì cả, nhưng Hám Văn Quân thì lại con cháu đầy đàn, mà Hách Cương cũng có con trai là Hách Gia Tuấn. Liệu những người này có bị thù hận làm mờ mắt, gây ra chuyện quá đáng gì không?
Thật ra, giây phút đó, ngay cả bản thân Triệu Ngọc cũng bị cuốn vào trong vòng ma chướng của đúng sai. Lúc này hắn cũng không phân biệt rõ được rốt cuộc đâu là đúng đâu là sai nữa.
Một mặt, hắn thật sự rất căm ghét hai con ác quỷ giết người là Hách Cương và Hám Văn Quân, cho rằng dù có giết chết bọn họ cũng không đủ để nguôi giận!
Nhưng một mặt khác, hắn lại không muốn nhìn thấy Hách Gia Tuấn hoặc con cháu của Hám Văn Quân bị giết hại. Người ta thường nói “Tội ai người đó gánh, không thể liên lụy đến người nhà”. Nếu bọn họ ra tay giết hại con cháu của hung thủ thì cũng chỉ có thể phát tiết lửa giận của mình mà thôi, chứ không thể xoa dịu vết thương lòng của ai hết. Hành động này không hề giúp ích được gì cả.
Trong cả hai vụ án chặt tay và Miên Lĩnh, Triệu Ngọc đều không thể nào tìm ra được sự cân bằng! Tuy người xấu sẽ bị trừng trị thích đáng, nhưng tội lỗi mà họ phạm phải, sự tổn thương họ gây ra thì mãi mãi không thể bù đắp lại được...
Hắn mang theo tâm trạng phức tạp như thế quay về phòng làm việc của mình. Nào ngờ trong phòng vắng tanh, chỉ có lác đác vài người ở đó.
Không đúng?
Triệu Ngọc nghĩ rằng, bây giờ Cục Cảnh sát đang bận giải quyết vụ án Miên Lĩnh nên các cảnh sát phải bận rộn lắm mới đúng chứ? Tại sao lại không có bóng người nào vậy?
Nào ngờ ngay lúc này, Lý Bối Ni bưng ly cà phê đi ra từ phòng nghỉ. Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, cô lập tức chào hỏi với vẻ phấn khởi: “Ui chao! Chẳng phải là thám tử Triệu lừng danh đây sao!? Đàn anh à, bây giờ anh đã nổi tiếng trong giới cảnh sát Tần Sơn rồi! Em nghe nói cấp trên còn sắp xếp buổi phỏng vấn của đài truyền hình cho anh đấy! Anh trai của em lợi hại quá! Mau... Mau kí tên cho em đi!”
“Đừng đùa...” Tuy trong lòng Triệu Ngọc đang cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch: “Bối Ni, mọi người đâu cả rồi?”
“Người!?” Lý Bối Ni suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “À... Chuyện là thế này, lúc nãy đội trưởng Kim về đây, bây giờ ông ấy đang ở trong phòng làm việc của đội trưởng đấy! Lâu rồi mọi người không gặp nhau, nên chạy qua đó để chào hỏi cả rồi!”
“Đội trưởng Kim? Lão Kim?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng rực lên: “Sao ông ấy lại tới đây thế?”
“Nghe nói khoảng thời gian trước ông ấy mới phẫu thuật xong, có thể là không làm việc ở tiền tuyến được nữa!” Lý Bối Ni đặt ly cà phê xuống, nói: “Chắc hôm nay đến để làm thủ tục gì đó, có thể sau này sẽ được điều đến làm bí thư ở trung tâm tập huấn chăng?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc bỗng bật cười, sau đó lẩm bẩm: “Quá tốt rồi! Lão Kim, ông đến đúng lúc lắm! Tục ngữ nói rất đúng, không phải không báo thù mà là chưa đến lúc thôi. Những gì cần trả thì ông vẫn nên trả! Ha ha...”
Dứt lời, hắn lập tức quay người đi đến phòng làm việc của đội trưởng, không quan tâm gì đến vẻ tò mò thắc mắc của Lý Bối Ni cả.
Bình luận facebook