Thế gian này có hàng vạn sự trùng hợp, lại chỉ có duy nhất sự trùng hợp của Triệu Ngọc là kì lạ nhất!
Có lẽ, từ cõi u minh, hệ thống Kỳ Ngộ thật sự đã thúc đẩy tất cả những sự việc này tiến triển, để Miêu Anh đột nhiên xuất hiện vào thời điểm mấu chốt như vậy!
Thì ra, Miêu Anh vốn đang làm đẹp trong tiệm thẩm mỹ, nhưng Triệu Ngọc đột nhiên nói muốn xông đến đây, hơn nữa còn không cho cô nhắc nhở chị em phụ nữ mặc đồ vào.
Thực ra lúc đó người không2mặc đồ không phải ai khác mà chính là Miêu Anh. Cô đang trong liệu trình làm đẹp toàn thân cao cấp, đương nhiên là không thể mặc đồ.
Mặc dù Triệu Ngọc chỉ buông ra một câu nói đùa, nhưng Miêu Anh không nắm chắc được độ lưu manh của Triệu Ngọc. Vì vậy, cô đã vội vã mở điện thoại định vị để quan sát hướng đi của hắn, muốn xem thử xem hắn có thực sự xông vào hay không.
Nếu như hắn mượn danh cứu người mà tùy tiện xông vào, vậy thì hậu quả thật là khó lường…
Lúc5đầu, nhìn thấy Triệu Ngọc không lên lầu, cô còn an tâm chút. Tuy nhiên, không lâu sau, cô phát hiện Triệu Ngọc bắt đầu gia tăng tốc độ. Hắn chạy một vòng lớn xung quanh con phố thương mại này giống như một con bò điên…
Hơn nữa, điều thú vị nhất là sau khi hắn chạy xong một vòng lớn như vậy thì lại quay lại tòa nhà Miêu Anh đang ở. Hơn nữa, hắn đang hỏa tốc chạy lên trên lầu, càng lúc càng đến gần tiệm thẩm mỹ này!
Tới lúc này, Miêu Anh đâu thể bình tĩnh được6nữa. Cô vội vàng mặc đồ xông ra ngoài, thậm chí đến cả mặt nạ trên mặt còn không kịp gỡ ra.
Kết quả là, cô vừa xuống một tầng thì đã nhìn thấy khu vui chơi trẻ em ở tầng chín đã lộn tùng phèo cả lên. Khi nhìn kĩ lại lần nữa, cô mới thấy Triệu Ngọc đang cõng một người va đập loạn xạ!
Lúc đầu Miêu Anh cũng không biết hắn đang liều mạng với ai, mãi tới khi lại gần cô mới thấy hắn đang bị tên kia sống chết nhấn xuống hồ cá. Lúc này cô mới5nhìn rõ, kẻ đó chính là người mà cô khổ cực tìm kiếm bấy lâu nay – Triệu Khánh!?
Miêu Anh nhìn thấy tình hình nguy cấp thì lập tức phi tới, tung một cú đá lốc xoáy khiến Triệu Khánh văng ra! Tuy nhiên, thể chất của Triệu Khánh vô cùng khỏe mạnh, một cú đá vốn không thể làm hắn ta bị thương được.
Miêu Anh lo sợ hắn ta sẽ bỏ trốn, lập tức phi thân tới giao chiến một trận với hắn ta.
Thực ra, cảnh hai cao thủ giao chiến vốn không thể nào ngoạn mục như trong phim3ảnh. Hai người này, một người là lính đặc công, một người là cao thủ vật lộn, họ vừa mới đối mặt nhau thì mỗi người đã trúng một đòn, bèn lùi về phía sau.
Triệu Khánh trúng một cú đá ngay ngực, còn Miêu Anh thì trúng một cú đấm vào lưng.
Hiện tại, tuy Triệu Khánh chiếm thế thượng phong, nhưng thấy có người đến hỗ trợ Triệu Ngọc, trong lòng hắn ta lập tức lo sợ, nảy ra ý định rút lui.
Nhưng đương nhiên Miêu Anh không thể để hắn ta thoát được. Cô lập tức xông lên phía trước, tiếp tục chiến đấu với hắn ta. Triệu Khánh biết mình không thể kéo dài trận đánh này, liền nhào lộn sang một bên, định tìm đường tháo chạy.
Tuy nhiên, lúc này Triệu Ngọc đã trồi lên khỏi mặt nước. Hắn lao tới từ góc xéo bên này, tung một cú đấm vào mặt hắn ta. Triệu Khánh không chịu thua, vẫn tiếp tục gập khuỷu tay lại lao về phía Triệu Ngọc, sau đó trở tay giáng một cú đấm như sấm sét lên mặt hắn.
Máu mũi Triệu Ngọc lập tức chảy ra, không ngờ lại kích thích ham muốn bạo lực của hắn. Hắn gầm lên, đấm đá loạn xạ, điên cuồng không gì sánh được!
Triệu Khánh đang định phản kháng thì cặp chân dài của Miêu Anh đột nhiên đá tới nên hắn ta đành phải cố gắng chống đỡ.
Cứ như vậy, một bên Triệu Ngọc bất chấp tất cả điên cuồng vung nắm đấm, bên kia Miêu Anh tung cú đá lốc xoáy liên tiếp. Hai người, một người thì hùng mạnh khí thế, một người thì nhanh nhẹn sắc gọn. Dưới sự tấn công gọng kìm của cặp đôi quyết sống mái này, dù Triệu Khánh là lính đặc công thì cũng phải rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã vật ra sau.
Triệu Ngọc phi thân lao đến, Triệu Khánh nhanh chóng lăn mình né tránh. Miêu Anh lại nhanh chóng đá chân tấn công vào ngực hắn ta, khiến hắn ta bay tà tà sát mặt đất hệt như một chiếc máy bay đang cất cánh, cuối cùng tông cái rầm vào cây cột trên hành lang gần cạnh thang cuốn!
Tuy nhiên, mặc dù bị thương nặng như vậy, Triệu Khánh vẫn lập tức lăn mình bò dậy. Hắn ta chạy tới đầu cầu thang cuốn, định tiếp tục chạy trốn.
Triệu Ngọc kinh hãi, lập tức lao tới.
Nhưng khi nhìn xuống bên dưới, Triệu Khánh thấy vô số cảnh sát dân sự xách theo dùi cui đang đuổi tới. Hắn ta bèn lùi lại định tẩu thoát theo đường khác, nhưng lại thấy ở đó có bảo vệ đang chạy đến.
Trong lúc tuyệt vọng, Triệu Khánh không hề ngần ngại mà phi thân nhảy qua lan can, nhảy từ chỗ đó xuống dưới!
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc đã đuổi theo ngay sau hắn ta. Đột nhiên thấy hắn ung dung nhảy qua lan can, hắn chỉ cho rằng phía dưới hẳn có sân thượng, nên cũng hăng hái đuổi theo.
Ai ngờ, trong tích tắc leo qua lan can, hắn mới nhìn rõ thấy ngoài đó không có gì cả, chỉ có vách tường cửa sổ dựng đứng của tòa nhà!
Triệu Khánh nhảy xuống từ chỗ này, rõ ràng là muốn tự sát mà!!
A… A a…
Đợi tới khi nhìn rõ rồi thì cả người Triệu Ngọc đã bay qua lan can, đang rơi xuống với tốc độ chóng mặt. Trong lúc quá sợ hãi, hắn vội vã vói ngược tay lại hòng bắt lấy lan can.
Kết quả là, lan can thì hắn không túm trúng, nhưng lại túm trúng một bàn tay ấm áp mà mạnh mẽ.
“Triệu Ngọc!!”
Miêu Anh thảng thốt kêu lên một tiếng, liều chết túm lấy hắn. Cơ thể cô đã thò quá nửa ra khỏi ban công, suýt chút nữa cũng rơi xuống theo.
Ối!
Ở bên dưới, tiếng kêu hoảng hốt của mọi người vang lên.
Triệu Ngọc nhìn xuống, chỉ thấy Triệu Khánh đã nằm chết trên nền sảnh ở lầu một…
Khoảnh khắc đó, Triệu Ngọc cứng đờ mặt. Hắn không hiểu nổi tại sao Triệu Khánh lại nhảy lầu một cách ung dung như vậy? Cái tên này… không phải đã bị tẩy não rồi chứ?
“Triệu Ngọc!” Tiếng hét của Miêu Anh kéo hắn tỉnh lại từ cơn hốt hoảng. Cô phải với thêm một cánh tay khác ra mới có thể kéo hắn từ dưới lên.
Sau khi bám vào lan can và lật người trèo vào bên trong, cuối cùng Triệu Ngọc mới thoát khỏi nguy hiểm.
Trong nháy mắt, vô số cảnh sát dân sự và bảo vệ xông tới trước mặt hai người. Bọn họ không hiểu nội tình sự việc, lập tức bao vây hai người, đồng thời cảnh cáo họ không được cử động lung tung.
Triệu Ngọc chẳng còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với bọn họ. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, miệng thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt lấy Miêu Anh. Không biết là hắn thật sự bị khiếp sợ hay là nội tâm vẫn cố chấp bướng bỉnh như vậy, hắn cố tình dựa sát vào vai Miêu Anh, ngửi hương thơm phảng phất trên người cô, dường như còn khá là hưởng thụ.
Miêu Anh cũng thở hổn hển hệt như hắn, nhưng miếng mặt nạ lại cản trở hô hấp của cô. Cô bèn tiện tay gỡ nó xuống, đồng thời vứt nó lên mặt Triệu Ngọc…
…
Vài giờ sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh trở lại văn phòng của Cục Cảnh sát Dung Dương.
Tuy nhiên, đang đợi họ không phải là sự hỏi thăm ân cần của các đồng đội, mà là một trận mắng xối xả đổ ập xuống đầu của vị lãnh đạo cấp cao!
Đường Triệu Long phồng mang trợn má, ông ta không màng tới các đồng nghiệp xung quanh đang nhìn mà vừa nhảy vừa quát lớn: “Hai người! Hai người thật quá tệ, không thể tưởng tượng nổi! Nhìn đi! Xem mình đã gây ra tai họa lớn cỡ nào? Hai người có thèm nghe mệnh lệnh của tôi không, hả? Đừng điều tra nữa, đừng điều tra nữa! Cũng chỉ muốn tốt cho cả hai mà thôi, tại sao lại không nghe lời hả! Hai người muốn chọc tôi tức chết à? Hừm! Cả hai đợi mà chịu phạt đi!”
“Miêu Hiểu Anh!” Đường Triệu Long chỉ thẳng mặt Miêu Anh: “Cô đừng tưởng rằng mình có người đỡ lưng thì muốn làm gì thì làm! Cô đã vi phạm nghiêm trọng kỉ luật cảnh sát, không thể biện hộ được nữa đâu! Cô đợi đó, tôi coi thử lần này cô dọn bãi chiến trường này thế nào!”.
“À, đúng rồi! Còn Triệu Ngọc! Đều tại cậu cả… hừm…” Đường Triệu Long vừa chỉ tới Triệu Ngọc thì đột nhiên phát hiện không thấy hắn đâu nữa. Ông ta kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ủa, Triệu Ngọc đâu? Chạy đi đâu mất rồi? Tôi đang giáo huấn mà, cậu…”
Bốp…
Xoảng!
Kết quả là, trong lúc Đường Triệu Long đang gào thét, một tách cà phê từ đâu bay tới trúng ngay lưng ông ta.
“Úi chao!”
Đường Triệu Long quay phắt người lại, tách cà phê rơi xuống đất bể tan kèm theo tiếng loảng xoảng!
“Là ai?” Đường Triệu Long kinh hãi. Ông ta không ngờ lại có kẻ dám ném cốc cà phê vào người mình.
Tuy nhiên, cốc bà phê bay tới quá nhanh, ông ta vốn không thấy rõ là ai ném nó. Thật ra, không chỉ ông ta mà các nhân viên khác cũng cảm thấy khó hiểu, tất cả đều biết điều mà tránh sang một bên, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Kết quả là, một cốc nước khác từ đâu bay tới, trúng vai Đường Triệu Long lần nữa rồi rơi xuống bể choang!
“Á!” Ông ta hết hồn, ôm cánh tay nhảy cẫng lên khỏi mặt đất, mặt mũi trắng bệch.
Ai ngờ, vừa mới đáp xuống đất, ông ta lại cảm thấy một cơn đau ở sau đầu, như thể có ai đó tát vào đầu ông ta, thậm chí còn tạo ra âm thanh sắc nét.
“Úi…”
Đường Triệu Long loạng choạng quay lại nhìn, vừa nhìn thấy liền bị dọa cho hồn bay phách tán. Sau lưng ông ta chỉ có mỗi bức tường, vốn dĩ không có gì cả!
“Ai! Là ai hả? To gan thật! Lại dám đánh tôi!?”
Nhìn thấy Đường Triệu Long nói chuyện với không khí, các ảnh sát đều mắt tròn mắt dẹt. Thậm chí họ còn cho rằng vị Cục trưởng này bị bệnh thần kinh nào đó chăng?
Đường Triệu Long sửng sốt nhìn mọi người xung quanh đã nhốn nháo hết cả lên. Để tự trấn tĩnh bản thân, ông ta kéo một cái ghế xoay, định ngồi xuống để bình tĩnh lại.
Ai ngờ, ông ta vừa chạm mông vào ghế thì chiếc ghế bỗng chốc trượt đi. Đường Triệu Long la lên một tiếng, ngồi luôn trên sàn nhà!
“Úi!” Đường triệu Long lập tức nhảy bật lên khỏi mặt đất. Ông ta không thể nào chịu nổi nữa, chỉ tay vào các cảnh sát mà mắng: “Các người… các người… các người quá tệ, không còn gì để nói… các người… các người…”
Đường Triệu Long không còn lời nào để mắng. Cảnh tượng kì dị trước mắt khiến ông ta vừa tức vừa sợ, cuối cùng đành vác khuôn mặt ngượng chín cụp đuôi bỏ chạy…
Đến khi ông ta rời khỏi đó rồi, Triệu Ngọc mới bước ra từ phòng pha trà. Hắn bưng một ly cà phê, giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ủa, Cục trưởng đại nhân đâu? Chưa gì mà đã mắng xong rồi hả?”
Mọi người quay lại nhìn Triệu Ngọc, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc cảnh tượng ma quái hồi nãy là chuyện gì?
Còn có thể là chuyện gì nữa? Đương nhiên là Triệu Ngọc lại vừa mới lãng phí thêm một cái áo tàng hình rồi!
“Triệu Ngọc…” Hình như Miêu Anh đã nhận ra điều gì đó. Cô xông tới chỗ hắn, nghi ngờ hỏi một câu: “Mau nói coi có phải là anh mới giở trò ma quỷ không?”
Triệu Ngọc nhấp một cụm cà phê, trưng ra khuôn mặt vô tội nói: “Tôi… tôi có thể giở trò ma quỷ gì chứ? Hôm nay mấy ông bạn thần tiên của tôi đều đi đánh mạt chược hết rồi, không có ở nhà đâu!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt câu có một đám người bỗng chốc vọt vào từ ngoài cửa. Người dẫn đầu vừa bước vào phòng đã nghiêm giọng lạnh lùng hỏi: “Triệu Ngọc! Triệu Ngọc! Triệu Ngọc đâu?”
Triệu Ngọc liếc mắt nhìn, nhận ra người vừa gọi tên mình không phải là ai khác. Đó chính là người mà hắn gọi mãi không bắt máy – Cục phó Liêu, Liêu Cảnh Hiền!
Bình luận facebook