Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Chương 117: Anh muốn làm gì ?
Lúc này Phó Vân Tiêu đang ăn sáng ở nhà, còn Mộ Vãn Vãn đang ngồi ở phía đối diện.
Sau khi Mộ Vãn Vãn nói chuyện mình mang thai cho Phó Vân Tiêu biết, đây là lần đầu tiên hắn dành thời gian ăn sáng cùng cô ta vì thế cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ta vừa múc canh cho Phó Vân Tiêu, nụ cười trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc, vừa nói chuyện với hắn: “Vân Tiêu, anh còn nhớ không? Trước kia em đã nói với anh nguyện vọng của em chính là có thể ở bên cạnh anh.”
Phó Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, hắn chỉ nói với Mộ Vãn Vãn một câu: “Bởi vì lúc đó công việc của em rất bận rộn.”
Thời điểm đó Phó Vân Tiêu cũng rất bận. Thế nhưng chắc chắn lúc đó Phó Vân Tiêu sẽ dành thời gian ra cho Mộ Vãn Vãn, mà công việc của cô ta thì rất nhiều, còn không thể tham gia được hết những hoạt động.
Mà Phó Vân Tiêu lại là điểm nổi bật cho thân phận của Mộ Vãn Vãn.
Đường đường là con dâu của nhà họ Phó.
Lúc Phó Vân Tiêu nhắc tới chuyện này, Mộ Vãn Vãn thẹn thùng sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, ngượng ngùng nói: “Vân Tiêu, đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa. Lúc đó là do em không quan tâm nhiều tới anh thế nhưng không phải bây giờ em đang cố gắng bù đắp lại hạnh phúc của chúng ta hay sao.”
Khi Mộ Vãn Vãn nói xong câu này, cô ta cố gắng tạo ra không khí ấm áp giữa hai người thì điện thoại của Phó Vân Tiêu đột ngột đổ chuông. Phó Vân Tiêu nhìn qua mà hình điện thoại liền nhanh chóng đứng dậy sau đó cầm điện thoại lên.
Hắn cố ý đi ra tới cửa rồi mới bắt máy. Mộ Vãn Vãn chú ý tới hành động nhỏ này của Phó Vân Tiêu vì thế sau khi hắn đứng dậy cô ta cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Cô ta ở phía sau nhìn theo Phó Vân Tiêu, không biết là điện thoại của ai gọi tới. Khi nghe xong giọng nói của hắn đề rất thoải mái, hắn nói với đầu dây bên kia: “Được, thế bây giờ chú qua đón con.”
Sau đó cúp điện thoại.
Vào lúc Phó Vân Tiêu cúp điện thoại, Mộ Vãn Vãn vội càng trở về chỗ ngồi của mình, cô ta giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng coi như chưa nghe thấy gì. Cô ta ngồi ở vị trí ban đầu của mình, nhưng mà tay cầm chiếc thìa ở trước bát canh mãi không thấy động đậy.
Cô ta ngẩng đầu lên, giống như vô tình hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Vân Tiêu, điện thoại của ai thế?”
“Tối qua em đã hỏi lịch trình của anh từ chỗ thư ký của anh rồi. Hôm nay em muốn anh đi cùng em mua một số đồ vật cần thiết cho em bé.”
Mặc dù Mộ Vãn Vãn hỏi ai gọi điện tới cho Phó Vân Tiêu thế nhưng cô ta vẫn luôn nghĩ cách để hôm nay Phó Vân Tiêu phải ở bên cạnh mình.
Phó Vân Tiêu không có ý định ngồi xuống tiếp tục ăn sáng nữa, hắn đã đi lấy áo khoác sau đó nói với Mộ Vãn Vãn: “Lát nữa em ra ngoài thì kêu dì Trương đi cùng là được rồi. Diện tích của căn nhà này hơi nhỏ, ở phía nam thành phố vẫn còn một căn biệt thự nữa, say này sẽ để em và em bé ở đó.”
“Anh muốn làm gì?”
Mộ Vãn Vãn đứng dậy đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu, kéo cánh tay của hắn sau đó bắt đầu nũng nịu: “Nhưng mà em cảm thấy ba mẹ cùng nhau đi mua đồ thì sẽ càng có ý nghĩa hơn.”
“Ở công ty vẫn còn một số việc.”
Dường như sau khi Mộ Vãn Vãn nói xong câu nói đó, Phó Vân Tiêu liền trả lời cô ta ngay lập tức. Hắn lấy công việc ra làm lý do thoái thác.
Vừa nhắc tới hai chữ công việc, dường như Mộ Vãn Vãn không còn cách nào để có thể phản bác lại. Cô ta phải duy trì hình tượng hiểu chuyện, là người biết thấu tình đạt lý vì thế chỉ có thể ai oán gật đầu với Phó Vân Tiêu, kêu hắn cứ đi đi sau đó còn nhắc nhở đừng làm việc quá sức.
Mộ Vãn Vãn nhìn theo chiếc xe của Phó Vân Tiêu đang xa dần, thế nhưng cô ta không thể ngồi yên trong phòng được.
Cô ta nhìn một số cửa tiệm bán đồ cho mẹ và bé mà mình đã tìm hiểu từ lúc trước sau đó gạch hết đi!
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm!
Cô ta đã quá hiểu Phó Vân Tiêu rồi. Phó Vân Tiêu là một người cực kỳ nghiêm khắc với thời gian thế nên tất cả những lịch trình của hắn đều đã được lên từ trước. Ngay cả hôm nay cũng vậy, cô ta khó khăn lắm mới tìm được chút thời gian rảnh ngắn ngủi của Phó Vân Tiêu.
Kết quả chỉ một cú điện thoại thôi mà đã gọi Phó Vân Tiêu đi mất rồi!
Mộ Vãn Vãn không cam tâm!
Cô ta mặc thêm áo khoác sau đó vội vã ra ngoài.
Có thể đi đâu đây?
Sau khi Mộ Vãn Vãn lên xe, điều đầu tiên cô ta nghĩ tới đó là chắc Bạch Tô lại xảy ra chuyện gì đó rồi!
Cô ta vội vàng tới tìm Thẩm Mạc Bá để giúp mình điều tra xem Bạch Tô đang ở đâu.
Cô ta lái xe trên trường với tâm trạng vô cùng buồn bực, bắt đầu lái xe đi vòng vòng!
Vốn đã đang bực mình rồi thế nhưng tin nhắn mà Thẩm Mạc Bá gửi tới càng khiến cô ta tức giận hơn!
Bởi vì! Bây giờ Bạch Tô đang ở trong căn nhà mà Phó Vân Tiêu sắp xếp cho!
Mộ Vãn Vãn vừa mới nghĩ tới đây liền vô cùng tức giận!
Cô ta liền quay đầu xe sau đó nhanh chóng đi về phía địa chỉ Bạch Tô đang ở mà Thẩm Mạc Bá đã gửi qua.
Kết quả, từ phía xa xa cô ta đã nhìn thấy xe của Phó Vân Tiêu đang đỗ ở trước cửa. Mà Phó Vân Tiêu đang đứng ở trước xe, thân người thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía trên lầu, rõ ràng giống như đang đợi một người vô cùng quan trọng vậy!
Mộ Vãn Vãn tức giận đến nghiến răng trèo trẹo!
Phó Vân Tiêu nói nói cô ta. Sự thật là hắn tới đây tìm Bạch Tô!
Cô ta căm giận nhìn về phía Phó Vân Tiêu. Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy một cô bé mặc váy công chúa màu trắng chậm rãi từ trong đi ra.
Là Bạch Tiểu Bạch!
Lúc Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía sau lưng con bé: “Mama Bạch Tô của con đâu?”
Bạch Tiểu Bạch sáng sớm gọi điện thoại cho hắn nói Vương Tiểu Đồng đã đi xông tác, mà mama Bạch Tô cũng có việc nên con bé thật sự cần Phó Vân Tiêu chăm sóc.
Hy vọng có hắn có thể thực hiện lời hứa hôm qua hắn đã nói trên xe.
Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Bạch nói rất mau mồm mau miệng, mà cũng rất có logic.
Phó Vân Tiêu còn nghĩ rằng đó là do Bạch Tô dạy con bé nói như thế thế nhưng khi qua đón Bạch Tiểu Bạch lại phát hiện không thấy Bạch Tô đâu.
Bạch Tiểu Bạch cười với Phó Vân Tiêu, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Con bé hồn nhiên giải thích: “Mama tới bệnh viện thăm mama của mama rồi.”
“Vì thế con chuẩn bị tới chỗ chú ở bao lâu mama con cũng không biết hả?”
Lúc nghe xong câu hỏi này, trên gương mặt của Bạch Tiểu Bạch mới lộ ra vẻ khác thường. Ngay cả hành động cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, con bé vội vàng muốn chui lên xe của Phó Vân Tiêu.
Vừa đi vừa nói: “Chúng ta mau đi thôi. Tối qua lúc con đi toilet thì nghe thấy mama và mama Tiểu Đồng nói chuyện, mama thật sự không có thời gian chăm sóc con đâu.”
Có thể đây là lý do mà Bạch Tiểu Bạch phải mất cả đêm hôm qua để nghĩ ra.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, vốn dĩ hắn không muốn nuông chiều Bạch Tiểu Bạch như vậy thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy, to tròn mà ngây thơ của con bé thì hắn không có cách nào từ chối. Vì thế cuối cùng hắn cũng cúi người xuống sau đó bế Bạch Tiểu Bạch lên xe.
Sau khi Mộ Vãn Vãn nói chuyện mình mang thai cho Phó Vân Tiêu biết, đây là lần đầu tiên hắn dành thời gian ăn sáng cùng cô ta vì thế cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ta vừa múc canh cho Phó Vân Tiêu, nụ cười trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc, vừa nói chuyện với hắn: “Vân Tiêu, anh còn nhớ không? Trước kia em đã nói với anh nguyện vọng của em chính là có thể ở bên cạnh anh.”
Phó Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, hắn chỉ nói với Mộ Vãn Vãn một câu: “Bởi vì lúc đó công việc của em rất bận rộn.”
Thời điểm đó Phó Vân Tiêu cũng rất bận. Thế nhưng chắc chắn lúc đó Phó Vân Tiêu sẽ dành thời gian ra cho Mộ Vãn Vãn, mà công việc của cô ta thì rất nhiều, còn không thể tham gia được hết những hoạt động.
Mà Phó Vân Tiêu lại là điểm nổi bật cho thân phận của Mộ Vãn Vãn.
Đường đường là con dâu của nhà họ Phó.
Lúc Phó Vân Tiêu nhắc tới chuyện này, Mộ Vãn Vãn thẹn thùng sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, ngượng ngùng nói: “Vân Tiêu, đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa. Lúc đó là do em không quan tâm nhiều tới anh thế nhưng không phải bây giờ em đang cố gắng bù đắp lại hạnh phúc của chúng ta hay sao.”
Khi Mộ Vãn Vãn nói xong câu này, cô ta cố gắng tạo ra không khí ấm áp giữa hai người thì điện thoại của Phó Vân Tiêu đột ngột đổ chuông. Phó Vân Tiêu nhìn qua mà hình điện thoại liền nhanh chóng đứng dậy sau đó cầm điện thoại lên.
Hắn cố ý đi ra tới cửa rồi mới bắt máy. Mộ Vãn Vãn chú ý tới hành động nhỏ này của Phó Vân Tiêu vì thế sau khi hắn đứng dậy cô ta cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Cô ta ở phía sau nhìn theo Phó Vân Tiêu, không biết là điện thoại của ai gọi tới. Khi nghe xong giọng nói của hắn đề rất thoải mái, hắn nói với đầu dây bên kia: “Được, thế bây giờ chú qua đón con.”
Sau đó cúp điện thoại.
Vào lúc Phó Vân Tiêu cúp điện thoại, Mộ Vãn Vãn vội càng trở về chỗ ngồi của mình, cô ta giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng coi như chưa nghe thấy gì. Cô ta ngồi ở vị trí ban đầu của mình, nhưng mà tay cầm chiếc thìa ở trước bát canh mãi không thấy động đậy.
Cô ta ngẩng đầu lên, giống như vô tình hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Vân Tiêu, điện thoại của ai thế?”
“Tối qua em đã hỏi lịch trình của anh từ chỗ thư ký của anh rồi. Hôm nay em muốn anh đi cùng em mua một số đồ vật cần thiết cho em bé.”
Mặc dù Mộ Vãn Vãn hỏi ai gọi điện tới cho Phó Vân Tiêu thế nhưng cô ta vẫn luôn nghĩ cách để hôm nay Phó Vân Tiêu phải ở bên cạnh mình.
Phó Vân Tiêu không có ý định ngồi xuống tiếp tục ăn sáng nữa, hắn đã đi lấy áo khoác sau đó nói với Mộ Vãn Vãn: “Lát nữa em ra ngoài thì kêu dì Trương đi cùng là được rồi. Diện tích của căn nhà này hơi nhỏ, ở phía nam thành phố vẫn còn một căn biệt thự nữa, say này sẽ để em và em bé ở đó.”
“Anh muốn làm gì?”
Mộ Vãn Vãn đứng dậy đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu, kéo cánh tay của hắn sau đó bắt đầu nũng nịu: “Nhưng mà em cảm thấy ba mẹ cùng nhau đi mua đồ thì sẽ càng có ý nghĩa hơn.”
“Ở công ty vẫn còn một số việc.”
Dường như sau khi Mộ Vãn Vãn nói xong câu nói đó, Phó Vân Tiêu liền trả lời cô ta ngay lập tức. Hắn lấy công việc ra làm lý do thoái thác.
Vừa nhắc tới hai chữ công việc, dường như Mộ Vãn Vãn không còn cách nào để có thể phản bác lại. Cô ta phải duy trì hình tượng hiểu chuyện, là người biết thấu tình đạt lý vì thế chỉ có thể ai oán gật đầu với Phó Vân Tiêu, kêu hắn cứ đi đi sau đó còn nhắc nhở đừng làm việc quá sức.
Mộ Vãn Vãn nhìn theo chiếc xe của Phó Vân Tiêu đang xa dần, thế nhưng cô ta không thể ngồi yên trong phòng được.
Cô ta nhìn một số cửa tiệm bán đồ cho mẹ và bé mà mình đã tìm hiểu từ lúc trước sau đó gạch hết đi!
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm!
Cô ta đã quá hiểu Phó Vân Tiêu rồi. Phó Vân Tiêu là một người cực kỳ nghiêm khắc với thời gian thế nên tất cả những lịch trình của hắn đều đã được lên từ trước. Ngay cả hôm nay cũng vậy, cô ta khó khăn lắm mới tìm được chút thời gian rảnh ngắn ngủi của Phó Vân Tiêu.
Kết quả chỉ một cú điện thoại thôi mà đã gọi Phó Vân Tiêu đi mất rồi!
Mộ Vãn Vãn không cam tâm!
Cô ta mặc thêm áo khoác sau đó vội vã ra ngoài.
Có thể đi đâu đây?
Sau khi Mộ Vãn Vãn lên xe, điều đầu tiên cô ta nghĩ tới đó là chắc Bạch Tô lại xảy ra chuyện gì đó rồi!
Cô ta vội vàng tới tìm Thẩm Mạc Bá để giúp mình điều tra xem Bạch Tô đang ở đâu.
Cô ta lái xe trên trường với tâm trạng vô cùng buồn bực, bắt đầu lái xe đi vòng vòng!
Vốn đã đang bực mình rồi thế nhưng tin nhắn mà Thẩm Mạc Bá gửi tới càng khiến cô ta tức giận hơn!
Bởi vì! Bây giờ Bạch Tô đang ở trong căn nhà mà Phó Vân Tiêu sắp xếp cho!
Mộ Vãn Vãn vừa mới nghĩ tới đây liền vô cùng tức giận!
Cô ta liền quay đầu xe sau đó nhanh chóng đi về phía địa chỉ Bạch Tô đang ở mà Thẩm Mạc Bá đã gửi qua.
Kết quả, từ phía xa xa cô ta đã nhìn thấy xe của Phó Vân Tiêu đang đỗ ở trước cửa. Mà Phó Vân Tiêu đang đứng ở trước xe, thân người thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía trên lầu, rõ ràng giống như đang đợi một người vô cùng quan trọng vậy!
Mộ Vãn Vãn tức giận đến nghiến răng trèo trẹo!
Phó Vân Tiêu nói nói cô ta. Sự thật là hắn tới đây tìm Bạch Tô!
Cô ta căm giận nhìn về phía Phó Vân Tiêu. Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy một cô bé mặc váy công chúa màu trắng chậm rãi từ trong đi ra.
Là Bạch Tiểu Bạch!
Lúc Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía sau lưng con bé: “Mama Bạch Tô của con đâu?”
Bạch Tiểu Bạch sáng sớm gọi điện thoại cho hắn nói Vương Tiểu Đồng đã đi xông tác, mà mama Bạch Tô cũng có việc nên con bé thật sự cần Phó Vân Tiêu chăm sóc.
Hy vọng có hắn có thể thực hiện lời hứa hôm qua hắn đã nói trên xe.
Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Bạch nói rất mau mồm mau miệng, mà cũng rất có logic.
Phó Vân Tiêu còn nghĩ rằng đó là do Bạch Tô dạy con bé nói như thế thế nhưng khi qua đón Bạch Tiểu Bạch lại phát hiện không thấy Bạch Tô đâu.
Bạch Tiểu Bạch cười với Phó Vân Tiêu, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Con bé hồn nhiên giải thích: “Mama tới bệnh viện thăm mama của mama rồi.”
“Vì thế con chuẩn bị tới chỗ chú ở bao lâu mama con cũng không biết hả?”
Lúc nghe xong câu hỏi này, trên gương mặt của Bạch Tiểu Bạch mới lộ ra vẻ khác thường. Ngay cả hành động cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, con bé vội vàng muốn chui lên xe của Phó Vân Tiêu.
Vừa đi vừa nói: “Chúng ta mau đi thôi. Tối qua lúc con đi toilet thì nghe thấy mama và mama Tiểu Đồng nói chuyện, mama thật sự không có thời gian chăm sóc con đâu.”
Có thể đây là lý do mà Bạch Tiểu Bạch phải mất cả đêm hôm qua để nghĩ ra.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, vốn dĩ hắn không muốn nuông chiều Bạch Tiểu Bạch như vậy thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy, to tròn mà ngây thơ của con bé thì hắn không có cách nào từ chối. Vì thế cuối cùng hắn cũng cúi người xuống sau đó bế Bạch Tiểu Bạch lên xe.
Bình luận facebook