Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Chương 120: Trêu chọc cô
“Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi sẽ tới tìm anh!”
Bạch Tô nắm chặt điện thoại. Lúc cô nói cũng không chú ý tới giọng nói của mình đang có chút run rẩy.
Phó Vân Tiêu ngoái đầu nhìn về phía cửa tiệm, nói: “Gian hàng cho bé trong siêu thị Thời Mậu ở đường Phục Tinh.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu liền cúp điện thoại.
Thực ra Bạch Tô vẫn chưa nói xong. Cô chạy ra ngoài sau đó vội vàng chặn một chiếc xe lại rồi kêu tài xế đưa tới địa chỉ mà Phó Vân Tiêu đã nói.
Ở trên xe cô vẫn cảm thấy không ổn, sau đó lo lắng gửi cho Phó Vân Tiêu một tin nhắn, nói với hắn đừng có mua đồ cho Bạch Tiểu Bạch.
Mà Phó Vân Tiêu không hề quan tâm tới tin nhắn của Bạch Tô. Sau khi thanh toán hết đồ đạc mà Bạch Tiểu Bạch đã chọn hắn liền dẫn con bé tới phòng chờ VIP để đợi Bạch Tô tới.
Bạch Tiểu Bạch luôn nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu. Những đứa trẻ trong siêu thị đều lon chạy chạy khắp nơi để ngó nghiêng xem đồ chơi thế nhưng Bạch Tiểu Bạch lại không như thế.
Ánh mắt của con bé luôn đặt ở trên người Phó Vân Tiêu.
Điều này làm Phó Vân Tiêu cảm thấy rất tò mò. Hắn quay người lại sau đó cũng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Bạch.
Không thể không nói, ngũ quan của Bạch Tiểu Bạch rất giống Bạch Tô. Bạch Tô có là da trắng nõn, mà da của Bạch Tiểu Bạch cũng trắng bóc.
Đôi mắt của Bạch Tô rất to, trong veo như biết nói. Nhưng mà Bạch Tô có thói quen trang điểm vẽ mắt cho dài ra, còn đôi mắt của Bạch Tiểu Bạch lại là kiểu ngây thơ trong sáng.
Nhưng mà vầng trán của Bạch Tiểu Bạch rất giống… Phó Vân Tiêu quan sát con bé, hắn không khỏi nhíu mày.
Bởi vì… vầng trán của con bé tựa hồ có chút bóng dáng của hắn trong đó.
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu không bao giờ quan sát mặt mũi của trẻ con, mà hắn cũng không hiểu về mấy thứ này lắm. Trước kia Phó Vân Tiêu không thích trẻ con thế nên hắn cũng không hiểu cái gọi là di truyền cụ thể nó là gì.
Hắn nhíu mày nhìn Bạch Tiểu Bạch: “Con có thấy con và chú rất giống nhau không?”
“Đương nhiên rồi. Chú là papa của của, mà con gái giống papa là chuyện rất bình thường.”
Bạch Tiểu Bạch trả lời vô cùng tự tin, coi như đó là lẽ đương nhiên.
Điều đó khiến Phó Vân Tiêu không biết trả lời Bạch Tiểu Bạch như thế nào. Hắn cũng không thể nói với con bé mình không phải là ba của con bé được.
Vì thế Phó Vân Tiêu không tiếp tục nói về chủ đề đó nữa. Nhưng mà ánh mắt vẫn đặt ở trên người Bạch Tiểu Bạch.
Con bé thu hút sự chú ý của hắn.
Trước kia Phó Vân Tiêu rát bận rộn. Hắn luôn cảm thấy dành nhiều thời gian ra nghỉ ngơi chính là đang lãng phí thời gian.
Nhưng mà bây giờ hắn lại ngồi đây đợi Bạch Tô cùng với Bạch Tiểu Bạch. Hắn không hề cảm thấy lãng phí mà lại còn rất hưởng thụ.
Giống như nếu như Bạch Tiểu Bạch thật sự là con gái của hắn thì thật tốt.
Đúng lúc… Bạch Tô đã vội vã chạy tới nơi. Khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch thì cô vội vàng ôm Bạch Tiểu Bạch vào lòng, sau đó ánh mắt mới đặt lên người Phó Vân Tiêu.
“Tiểu Bạch liên lạc với anh bằng cách nào?”
Trên gương mặt cô lộ ra vẻ lo lắng.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Bạch. Hắn không trả lời câu hỏi của cô.
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nhìn đến mức ngây ngốc.
“Sao thế?”
Phó Vân Tiêu cũng không trả lời câu hỏi đó của Bạch Tô mà chỉ chìa tay kéo Bạch Tiểu Bạch ở trong lòng Bạch Tô ra, kéo con bé vào lòng mình sau đó mới nhìn Bạch Tô, hỏi: “Cô nhìn kỹ tôi với Bạch Tiểu Bạch xem nào.”
“Làm sao vậy?”
Bạch Tô không hiểu gì cả, cô khó hiểu nhìn Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu.
“Cô nhìn lên trán của bọn tôi ấy.”
“Có giống nhau không?”
Phó Vân Tiêu do dự nhìn Bạch Tô một lát sau đó mới đưa ra nghi hoặc của mình.
Lúc đầu Bạch Tô làm theo yêu cầu của Phó Vân Tiêu, cô nhìn qua một chút sau đó bật cười hỏi một câu: “Ý của anh là gì thế?”
Cô cũng không thể hoàn toàn đoán được suy nghĩ của Phó Vân Tiêu. Cứ đoán mò thì thà hỏi thẳng ra còn hơn.
Phó Vân Tiêu lại có vẻ rất nghiêm túc: “Tôi cảm thấy có nhiều lúc Bạch Tiểu Bạch rất giống cô. Mà cũng có nhiều chỗ rất giống tôi nữa.”
Lúc Phó Vân Tiêu nói ra những lời này, trông anh ta có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng mà Bạch Tô không có tâm trạng nhìn hắn.
Cô không muốn dây dưa gì với Phó Vân Tiêu. Bởi vì… Phó Vân Tiêu sớm đã thuộc về Mộ Vãn Vãn, bây giờ cô ta lại còn mang thai nữa.
Thậm chí cô cũng chẳng cất công đi suy đoán suy nghĩ của Phó Vân Tiêu. Cô chỉ nghĩ rằng Phó Vân Tiêu đang trêu chọc cô mà thôi.
Dù sao trước kia hai người họ cũng là vợ chồng. Cô đã bị Phó Vân Tiêu trêu ghẹo rất nhiều lần rồi.
“Không đâu.”
Bạch Tô bật cười: “Tiểu Bạch giống tôi là chuyện bình thường, tại chúng tôi có quan hệ huyết thống mà. Thế nhưng nó không giống anh.”
Bạch Tô kéo Bạch Tiểu Bạch về chỗ mình sau đó nhìn Phó Vân Tiêu: “Tiểu Bạch đã làm phiền anh rồi. Tiểu Đồng có việc phải đi đến thành phố khác. Thời gian này tôi sẽ chăm sóc Tiểu Bạch vì thế tôi sẽ phải phụ trách.”
“Nếu như đã tìm thấy Tiểu Bạch rồi thì tôi về trước đây.”
“Mama, papa mua đồ chơi cho con rồi.”
Bạch Tiểu Bạch phát hiện ra hình như papa và mama không vui thế nên con bé túm lấy vạt áo của Bạch Tô, muốn xoa dịu cô.
Thế nhưng lúc này Bạch Tô chẳng có tâm trạng để để ý tới những thứ này nữa.
Cô bế Bạch Tiểu Bạch lên sau đó đi ra cửa.
Phó Vân Tiêu kéo tay Bạch Tô lại. Hắn đưa quần áo và đồ chơi vừa mua cho Bạch Tô. Thế nhưng Bạch Tô không nhận.
Cô nhìn giá tiền in trên đó, nói với Phó Vân Tiêu: “Những thứ đồ này đắt quá, tôi không trả nổi.”
Nói xong câu đó Bạch Tô chỉ muốn chào Phó Vân Tiêu rồi rời đi.
Thế nhưng cô vừa mới bế Bạch Tiểu Bạch xoay người lại thì nhìn tháy Mộ Vãn Vãn đang ở phía xa.
Vốn dĩ… sau khi quyết định xuất viện, Mộ Vãn Vãn muốn mua vài thứ đồ trẻ con để đặt trong nhà cho có không khí thì lại nhìn thấy Bạch Tô, Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu đang ở phía xa. Giống như một gia đình ba người khiến cô ta vô cùng tức giận!
Rốt cuộc Bạch Tô muốn như thế nào?
Ban ngày Phó Vân Tiêu chưa bao giờ dành thời gian cùng cô ta đi dạo phố thế nhưng lại dành thời gian cho con gái của người khác!
Mộ Vãn Vãn càng nghĩ càng thấy tức giận. Thế nhưng lúc này Bạch Tô lại nhìn thấy Mộ Vãn Vãn rồi.
Mà Phó Vân Tiêu thì đứng quay lưng lại thế nên hắn không hề biết tới sự tồn tại của cô ta.
Mộ Vãn Vãn không đợi Bạch Tô có cơ hội “chào hỏi” mình mà đã tức giận xoay người bỏ đi.
Sau khi lên xe, cô ta cũng không thể nén được cơn giận này lại!
Được lắm! Không phải Phó Vân Tiêu không thích Bạch Tiểu Bạch sao?!
Vậy tới lúc ba ruột của Bạch Tiểu Bạch tìm tới, cô ta phải xem xem! Phó Vân Tiêu còn thích con gái của người đàn ông khác được nữa hay không?!
Bạch Tô nắm chặt điện thoại. Lúc cô nói cũng không chú ý tới giọng nói của mình đang có chút run rẩy.
Phó Vân Tiêu ngoái đầu nhìn về phía cửa tiệm, nói: “Gian hàng cho bé trong siêu thị Thời Mậu ở đường Phục Tinh.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu liền cúp điện thoại.
Thực ra Bạch Tô vẫn chưa nói xong. Cô chạy ra ngoài sau đó vội vàng chặn một chiếc xe lại rồi kêu tài xế đưa tới địa chỉ mà Phó Vân Tiêu đã nói.
Ở trên xe cô vẫn cảm thấy không ổn, sau đó lo lắng gửi cho Phó Vân Tiêu một tin nhắn, nói với hắn đừng có mua đồ cho Bạch Tiểu Bạch.
Mà Phó Vân Tiêu không hề quan tâm tới tin nhắn của Bạch Tô. Sau khi thanh toán hết đồ đạc mà Bạch Tiểu Bạch đã chọn hắn liền dẫn con bé tới phòng chờ VIP để đợi Bạch Tô tới.
Bạch Tiểu Bạch luôn nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu. Những đứa trẻ trong siêu thị đều lon chạy chạy khắp nơi để ngó nghiêng xem đồ chơi thế nhưng Bạch Tiểu Bạch lại không như thế.
Ánh mắt của con bé luôn đặt ở trên người Phó Vân Tiêu.
Điều này làm Phó Vân Tiêu cảm thấy rất tò mò. Hắn quay người lại sau đó cũng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Bạch.
Không thể không nói, ngũ quan của Bạch Tiểu Bạch rất giống Bạch Tô. Bạch Tô có là da trắng nõn, mà da của Bạch Tiểu Bạch cũng trắng bóc.
Đôi mắt của Bạch Tô rất to, trong veo như biết nói. Nhưng mà Bạch Tô có thói quen trang điểm vẽ mắt cho dài ra, còn đôi mắt của Bạch Tiểu Bạch lại là kiểu ngây thơ trong sáng.
Nhưng mà vầng trán của Bạch Tiểu Bạch rất giống… Phó Vân Tiêu quan sát con bé, hắn không khỏi nhíu mày.
Bởi vì… vầng trán của con bé tựa hồ có chút bóng dáng của hắn trong đó.
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu không bao giờ quan sát mặt mũi của trẻ con, mà hắn cũng không hiểu về mấy thứ này lắm. Trước kia Phó Vân Tiêu không thích trẻ con thế nên hắn cũng không hiểu cái gọi là di truyền cụ thể nó là gì.
Hắn nhíu mày nhìn Bạch Tiểu Bạch: “Con có thấy con và chú rất giống nhau không?”
“Đương nhiên rồi. Chú là papa của của, mà con gái giống papa là chuyện rất bình thường.”
Bạch Tiểu Bạch trả lời vô cùng tự tin, coi như đó là lẽ đương nhiên.
Điều đó khiến Phó Vân Tiêu không biết trả lời Bạch Tiểu Bạch như thế nào. Hắn cũng không thể nói với con bé mình không phải là ba của con bé được.
Vì thế Phó Vân Tiêu không tiếp tục nói về chủ đề đó nữa. Nhưng mà ánh mắt vẫn đặt ở trên người Bạch Tiểu Bạch.
Con bé thu hút sự chú ý của hắn.
Trước kia Phó Vân Tiêu rát bận rộn. Hắn luôn cảm thấy dành nhiều thời gian ra nghỉ ngơi chính là đang lãng phí thời gian.
Nhưng mà bây giờ hắn lại ngồi đây đợi Bạch Tô cùng với Bạch Tiểu Bạch. Hắn không hề cảm thấy lãng phí mà lại còn rất hưởng thụ.
Giống như nếu như Bạch Tiểu Bạch thật sự là con gái của hắn thì thật tốt.
Đúng lúc… Bạch Tô đã vội vã chạy tới nơi. Khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch thì cô vội vàng ôm Bạch Tiểu Bạch vào lòng, sau đó ánh mắt mới đặt lên người Phó Vân Tiêu.
“Tiểu Bạch liên lạc với anh bằng cách nào?”
Trên gương mặt cô lộ ra vẻ lo lắng.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Bạch. Hắn không trả lời câu hỏi của cô.
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nhìn đến mức ngây ngốc.
“Sao thế?”
Phó Vân Tiêu cũng không trả lời câu hỏi đó của Bạch Tô mà chỉ chìa tay kéo Bạch Tiểu Bạch ở trong lòng Bạch Tô ra, kéo con bé vào lòng mình sau đó mới nhìn Bạch Tô, hỏi: “Cô nhìn kỹ tôi với Bạch Tiểu Bạch xem nào.”
“Làm sao vậy?”
Bạch Tô không hiểu gì cả, cô khó hiểu nhìn Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu.
“Cô nhìn lên trán của bọn tôi ấy.”
“Có giống nhau không?”
Phó Vân Tiêu do dự nhìn Bạch Tô một lát sau đó mới đưa ra nghi hoặc của mình.
Lúc đầu Bạch Tô làm theo yêu cầu của Phó Vân Tiêu, cô nhìn qua một chút sau đó bật cười hỏi một câu: “Ý của anh là gì thế?”
Cô cũng không thể hoàn toàn đoán được suy nghĩ của Phó Vân Tiêu. Cứ đoán mò thì thà hỏi thẳng ra còn hơn.
Phó Vân Tiêu lại có vẻ rất nghiêm túc: “Tôi cảm thấy có nhiều lúc Bạch Tiểu Bạch rất giống cô. Mà cũng có nhiều chỗ rất giống tôi nữa.”
Lúc Phó Vân Tiêu nói ra những lời này, trông anh ta có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng mà Bạch Tô không có tâm trạng nhìn hắn.
Cô không muốn dây dưa gì với Phó Vân Tiêu. Bởi vì… Phó Vân Tiêu sớm đã thuộc về Mộ Vãn Vãn, bây giờ cô ta lại còn mang thai nữa.
Thậm chí cô cũng chẳng cất công đi suy đoán suy nghĩ của Phó Vân Tiêu. Cô chỉ nghĩ rằng Phó Vân Tiêu đang trêu chọc cô mà thôi.
Dù sao trước kia hai người họ cũng là vợ chồng. Cô đã bị Phó Vân Tiêu trêu ghẹo rất nhiều lần rồi.
“Không đâu.”
Bạch Tô bật cười: “Tiểu Bạch giống tôi là chuyện bình thường, tại chúng tôi có quan hệ huyết thống mà. Thế nhưng nó không giống anh.”
Bạch Tô kéo Bạch Tiểu Bạch về chỗ mình sau đó nhìn Phó Vân Tiêu: “Tiểu Bạch đã làm phiền anh rồi. Tiểu Đồng có việc phải đi đến thành phố khác. Thời gian này tôi sẽ chăm sóc Tiểu Bạch vì thế tôi sẽ phải phụ trách.”
“Nếu như đã tìm thấy Tiểu Bạch rồi thì tôi về trước đây.”
“Mama, papa mua đồ chơi cho con rồi.”
Bạch Tiểu Bạch phát hiện ra hình như papa và mama không vui thế nên con bé túm lấy vạt áo của Bạch Tô, muốn xoa dịu cô.
Thế nhưng lúc này Bạch Tô chẳng có tâm trạng để để ý tới những thứ này nữa.
Cô bế Bạch Tiểu Bạch lên sau đó đi ra cửa.
Phó Vân Tiêu kéo tay Bạch Tô lại. Hắn đưa quần áo và đồ chơi vừa mua cho Bạch Tô. Thế nhưng Bạch Tô không nhận.
Cô nhìn giá tiền in trên đó, nói với Phó Vân Tiêu: “Những thứ đồ này đắt quá, tôi không trả nổi.”
Nói xong câu đó Bạch Tô chỉ muốn chào Phó Vân Tiêu rồi rời đi.
Thế nhưng cô vừa mới bế Bạch Tiểu Bạch xoay người lại thì nhìn tháy Mộ Vãn Vãn đang ở phía xa.
Vốn dĩ… sau khi quyết định xuất viện, Mộ Vãn Vãn muốn mua vài thứ đồ trẻ con để đặt trong nhà cho có không khí thì lại nhìn thấy Bạch Tô, Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu đang ở phía xa. Giống như một gia đình ba người khiến cô ta vô cùng tức giận!
Rốt cuộc Bạch Tô muốn như thế nào?
Ban ngày Phó Vân Tiêu chưa bao giờ dành thời gian cùng cô ta đi dạo phố thế nhưng lại dành thời gian cho con gái của người khác!
Mộ Vãn Vãn càng nghĩ càng thấy tức giận. Thế nhưng lúc này Bạch Tô lại nhìn thấy Mộ Vãn Vãn rồi.
Mà Phó Vân Tiêu thì đứng quay lưng lại thế nên hắn không hề biết tới sự tồn tại của cô ta.
Mộ Vãn Vãn không đợi Bạch Tô có cơ hội “chào hỏi” mình mà đã tức giận xoay người bỏ đi.
Sau khi lên xe, cô ta cũng không thể nén được cơn giận này lại!
Được lắm! Không phải Phó Vân Tiêu không thích Bạch Tiểu Bạch sao?!
Vậy tới lúc ba ruột của Bạch Tiểu Bạch tìm tới, cô ta phải xem xem! Phó Vân Tiêu còn thích con gái của người đàn ông khác được nữa hay không?!
Bình luận facebook