Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 253: Còn Tưởng Hai Người Là Mặc Đồ Đôi?
“Vâng, Bộ trưởng!”
Bùi Vân Khinh cúp điện thoại, đem mình ném lên giường, cẩn thận hồi ức một đời trước liên quan đến Cố thị Dược nghiệp.
Nghĩ đến một chuyện, cô cầm điện thoại lên, mở một trang web tìm kiếm thông tin liên quan tới Dược nghiệp Cố thị và quỹ từ thiện Tây Phán.
Nhìn thấy tin tức trên trang web tiếng nước ngoài, Bùi Vân Khinh khẽ nhếch khóe môi.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cố Tây Phán tiểu thư, chỉ mong cô sẽ không hối hận khi mời ta!
. . .
. . .
Vào đêm thứ hai, ‘Lễ khởi động quỹ Tây Phán’ đã được tổ chức trong khách sạn lớn.
Quỹ từ thiện lần này là được Dược nghiệp Cố thị tài trợ.
Được sử dụng để giúp đỡ những bệnh nhân thiếu thốn trong việc điều trị những bệnh hiểm nghèo, đặc biệt là ung thu.
Những hoạt động từ thiện như vậy chưa bao giờ thiếu người tổ chức.
Từ tầng lớp thượng lưu cho đến những thương gia nổi tiếng đều sẽ tham gia các hoạt động như vậy, một số làm từ thiện, một số để xây dựng hình ảnh cá nhân, một số để mở rộng quan hệ và kết bạn. . .
Công việc ở bệnh viện bận rộn, sau khi rời khỏi bệnh viện, Bùi Vân Khinh tiến hành trang điểm tạo hình, đến hiện trường lúc sau đã là tám giờ.
Lúc này, các tân khách hầu như đã đến đầy đủ, buổi lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Bùi Vân Khinh tiến vào , đảo mắt một chút bốn phía, tức liền nhìn thấy không ít người quen, trừ mấy vị phu nhân đại sứ mà cô quen, còn có tổng thống phu nhân Lam Nhược cũng đang ở đây.
Có thể thấy được ảnh hưởng của Cố gia ở Long Thành là không nhỏ.
Bùi Vân Khinh đang chuẩn bị đi tới chào hỏi với Lam Nhược, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc cách đó không xa.
"Vân Khinh!"
Tư Đồ Duệ?
Bùi Vân Khinh quay sang, liếc mắt liền thấy Tư Đồ Duệ một tây trang sơ mi màu lam đậm đứng cách mình không xa.
Quen nhìn cách ăn mặc ngày thường của hắn, gia hỏa này đột nhiên mặc âu phục lên, vậy mà lại rất lịch lãm, ưu nhã.
Phong cách thay đổi, Bùi Vân Khinh thực sự chưa thích ứng được, cẩn thận nhìn qua mới xác thực là hắn.
"Không nghĩ tới, loại yến hội nhàm chán này ngươi cũng tới!”
Tư Đồ Duệ nhún nhún vai, "Ngươi không phải cũng tới rồi sao?"
Hai người đang nói chuyện, Vivien mặc một chiếc bộ lễ phục màu bạc lộng lẫy thanh lịch mà quý phái đã nhìn thấy hai người.
Nhìn thấy Bùi Vân Khinh, lập tức lộ ra nụ cười đi tới.
"Vân Khinh tiểu thư, đã lâu không gặp, hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, tôi còn không dám nhận ra.”
Nhìn thấy mẹ mình đi tới, Tư Đồ Duệ chủ động giới thiệu hai người.
"Đây là mẹ ta!"
“Chào dì!”
"Không cần khách khí như thế, gọi ta Vivien là được." Vivien cười đến một mặt hòa ái, ánh mắt dò xét nhìn cô một chút, "Quả nhiên là đẹp áo phối mỹ nhân, Bùi tiểu thư mặc bộ lễ phục này thật sự rất đẹp. Lại nói, cùng với chúng tôi cũng thật xứng, đều là một gam màu, nếu không biết, còn nghĩ hai người là mặc đồ đôi ý!”
Đối phương là trưởng bối, lại là ngữ khí đùa giỡn, Bùi Vân Khinh đành phải bồi cái khuôn mặt tươi cười.
Tư Đồ Duệ ngay tại bên cạnh ho khan một cái.
Vivien chỉ coi là nghe không hiểu hắn ý tứ, nhìn hai bên một chút, "Bộ trưởng tiên sinh không tới sao?"
“Chú nhỏ hôm nay bận rộn công việc, không tới được.”
“Nói cũng đúng, Bộ trưởng bận muôn việc, lại còn tranh cử, làm gì có thời gian quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này!”
Tư Đồ Duệ nhíu mày lại, "Mẹ không phải còn muốn đi tìm bằng hữu nói chuyện phiếm sao?
“Được rồi, các người trẻ tuổi nói chuyện với nhau, nhớ kỹ thời gian rảnh nhớ đến nhà chơi!”
Vivien vẫy vẫy tay với Bùi Vân Khinh, trước khi quay người rời đi còn không quên nhìn cậu con trai đang mơ hồ.
Ngay khi đối phương rời đi, Bùi Vân Khinh cũng bước tới.
“Vậy ngươi cũng tự nhiên, ta qua chào hỏi Tổng thống phu nhân.”
Bùi Vân Khinh cúp điện thoại, đem mình ném lên giường, cẩn thận hồi ức một đời trước liên quan đến Cố thị Dược nghiệp.
Nghĩ đến một chuyện, cô cầm điện thoại lên, mở một trang web tìm kiếm thông tin liên quan tới Dược nghiệp Cố thị và quỹ từ thiện Tây Phán.
Nhìn thấy tin tức trên trang web tiếng nước ngoài, Bùi Vân Khinh khẽ nhếch khóe môi.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cố Tây Phán tiểu thư, chỉ mong cô sẽ không hối hận khi mời ta!
. . .
. . .
Vào đêm thứ hai, ‘Lễ khởi động quỹ Tây Phán’ đã được tổ chức trong khách sạn lớn.
Quỹ từ thiện lần này là được Dược nghiệp Cố thị tài trợ.
Được sử dụng để giúp đỡ những bệnh nhân thiếu thốn trong việc điều trị những bệnh hiểm nghèo, đặc biệt là ung thu.
Những hoạt động từ thiện như vậy chưa bao giờ thiếu người tổ chức.
Từ tầng lớp thượng lưu cho đến những thương gia nổi tiếng đều sẽ tham gia các hoạt động như vậy, một số làm từ thiện, một số để xây dựng hình ảnh cá nhân, một số để mở rộng quan hệ và kết bạn. . .
Công việc ở bệnh viện bận rộn, sau khi rời khỏi bệnh viện, Bùi Vân Khinh tiến hành trang điểm tạo hình, đến hiện trường lúc sau đã là tám giờ.
Lúc này, các tân khách hầu như đã đến đầy đủ, buổi lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Bùi Vân Khinh tiến vào , đảo mắt một chút bốn phía, tức liền nhìn thấy không ít người quen, trừ mấy vị phu nhân đại sứ mà cô quen, còn có tổng thống phu nhân Lam Nhược cũng đang ở đây.
Có thể thấy được ảnh hưởng của Cố gia ở Long Thành là không nhỏ.
Bùi Vân Khinh đang chuẩn bị đi tới chào hỏi với Lam Nhược, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc cách đó không xa.
"Vân Khinh!"
Tư Đồ Duệ?
Bùi Vân Khinh quay sang, liếc mắt liền thấy Tư Đồ Duệ một tây trang sơ mi màu lam đậm đứng cách mình không xa.
Quen nhìn cách ăn mặc ngày thường của hắn, gia hỏa này đột nhiên mặc âu phục lên, vậy mà lại rất lịch lãm, ưu nhã.
Phong cách thay đổi, Bùi Vân Khinh thực sự chưa thích ứng được, cẩn thận nhìn qua mới xác thực là hắn.
"Không nghĩ tới, loại yến hội nhàm chán này ngươi cũng tới!”
Tư Đồ Duệ nhún nhún vai, "Ngươi không phải cũng tới rồi sao?"
Hai người đang nói chuyện, Vivien mặc một chiếc bộ lễ phục màu bạc lộng lẫy thanh lịch mà quý phái đã nhìn thấy hai người.
Nhìn thấy Bùi Vân Khinh, lập tức lộ ra nụ cười đi tới.
"Vân Khinh tiểu thư, đã lâu không gặp, hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, tôi còn không dám nhận ra.”
Nhìn thấy mẹ mình đi tới, Tư Đồ Duệ chủ động giới thiệu hai người.
"Đây là mẹ ta!"
“Chào dì!”
"Không cần khách khí như thế, gọi ta Vivien là được." Vivien cười đến một mặt hòa ái, ánh mắt dò xét nhìn cô một chút, "Quả nhiên là đẹp áo phối mỹ nhân, Bùi tiểu thư mặc bộ lễ phục này thật sự rất đẹp. Lại nói, cùng với chúng tôi cũng thật xứng, đều là một gam màu, nếu không biết, còn nghĩ hai người là mặc đồ đôi ý!”
Đối phương là trưởng bối, lại là ngữ khí đùa giỡn, Bùi Vân Khinh đành phải bồi cái khuôn mặt tươi cười.
Tư Đồ Duệ ngay tại bên cạnh ho khan một cái.
Vivien chỉ coi là nghe không hiểu hắn ý tứ, nhìn hai bên một chút, "Bộ trưởng tiên sinh không tới sao?"
“Chú nhỏ hôm nay bận rộn công việc, không tới được.”
“Nói cũng đúng, Bộ trưởng bận muôn việc, lại còn tranh cử, làm gì có thời gian quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này!”
Tư Đồ Duệ nhíu mày lại, "Mẹ không phải còn muốn đi tìm bằng hữu nói chuyện phiếm sao?
“Được rồi, các người trẻ tuổi nói chuyện với nhau, nhớ kỹ thời gian rảnh nhớ đến nhà chơi!”
Vivien vẫy vẫy tay với Bùi Vân Khinh, trước khi quay người rời đi còn không quên nhìn cậu con trai đang mơ hồ.
Ngay khi đối phương rời đi, Bùi Vân Khinh cũng bước tới.
“Vậy ngươi cũng tự nhiên, ta qua chào hỏi Tổng thống phu nhân.”
Bình luận facebook