Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 330: Hẳn Là Hắn
Thế là Bùi Vân Khinh đem sự tình hôm đó nói ra một lượt.
"Em không biết người bên kia là ai, nhưng người kia khiến em cảm giác không bình thường. Ban đầu em định giữ lại viên đạn kia, nghĩ cách đưa nó cho cảnh sát, nhưng. . . Về sau kiểm tra tin tức lại không tìm thấy cái gì có liên quan. Đành tạm thời đem viên đạn kia lưu giữ cẩn thận. "
Đường Mặc Trầm khẽ cau mày.
"Hẳn là hắn!"
Hắn?
"Ý anh là?"
“Hung thủ vụ án đẫm máu cảu Lâm thị trưởng.” Đường Mặc Trầm hít sâu một hơi, “Rất có thể, vụ án của Trần Hi Quang và Tư Bình cũng là hắn ta làm.”
Đoạn Tư Bình từng phát hiện đối phương bị trúng đạn, sau khi kiểm tra các bệnh viện và hiệu thuốc gần đó đều không phát hiện ra dấu vết.
Bệnh Viện Đệ Nhất, nơi Bùi Vân Khinh làm việc, tình cờ là bệnh viện gần hiện trường vụ án nhất.
Từ tình huống đối phương bị trúng đạn, biết sử dụng dao giải phẫu, về cơ bản có thể xác định người này rất có thể là hung thủ của vụ án này.
Bùi Vân Khinh cũng nghĩ rằng đằng sau viên đạn này lại có một bí mật quan trọng như vậy.
Buông chén cháo xuống.
"Em. . . Hiện tại đi lấy nó!"
“Cái này không cần vội!” Đường Mặc Trầm nâng cổ tay lên kiểm tra thời gian, “Buổi chiều sau khi xong việc anh sẽ đi với em. Ăn cơm trước đi!"
Chuyện này liên quan tới việc trọng đại, bây giờ lại là thời gian mấu chốt, anh sẽ không bao giờ để cô một mình đến Bệnh Viện Đệ Nhất với tư cách "Đường Thất".
Bùi Vân Khinh lại cầm bát cháo lên.
"Đối phương có biết thân thế của em không?"
"Hẳn là không biết."
Đường Mặc Trầm cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
"Không được để bất luận kẻ nào biết em là Đường Thất."
Bùi Vân Khinh cũng biết cái lợi cái hại của việc này nghiêm nghị gật đầu.
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Bùi Vân Khinh vang lên.
Cô đứng dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi xách, thấy trên đó có một cuộc gọi lạ, cô nghi ngờ kết nối điện thoại.
"Em không biết người bên kia là ai, nhưng người kia khiến em cảm giác không bình thường. Ban đầu em định giữ lại viên đạn kia, nghĩ cách đưa nó cho cảnh sát, nhưng. . . Về sau kiểm tra tin tức lại không tìm thấy cái gì có liên quan. Đành tạm thời đem viên đạn kia lưu giữ cẩn thận. "
Đường Mặc Trầm khẽ cau mày.
"Hẳn là hắn!"
Hắn?
"Ý anh là?"
“Hung thủ vụ án đẫm máu cảu Lâm thị trưởng.” Đường Mặc Trầm hít sâu một hơi, “Rất có thể, vụ án của Trần Hi Quang và Tư Bình cũng là hắn ta làm.”
Đoạn Tư Bình từng phát hiện đối phương bị trúng đạn, sau khi kiểm tra các bệnh viện và hiệu thuốc gần đó đều không phát hiện ra dấu vết.
Bệnh Viện Đệ Nhất, nơi Bùi Vân Khinh làm việc, tình cờ là bệnh viện gần hiện trường vụ án nhất.
Từ tình huống đối phương bị trúng đạn, biết sử dụng dao giải phẫu, về cơ bản có thể xác định người này rất có thể là hung thủ của vụ án này.
Bùi Vân Khinh cũng nghĩ rằng đằng sau viên đạn này lại có một bí mật quan trọng như vậy.
Buông chén cháo xuống.
"Em. . . Hiện tại đi lấy nó!"
“Cái này không cần vội!” Đường Mặc Trầm nâng cổ tay lên kiểm tra thời gian, “Buổi chiều sau khi xong việc anh sẽ đi với em. Ăn cơm trước đi!"
Chuyện này liên quan tới việc trọng đại, bây giờ lại là thời gian mấu chốt, anh sẽ không bao giờ để cô một mình đến Bệnh Viện Đệ Nhất với tư cách "Đường Thất".
Bùi Vân Khinh lại cầm bát cháo lên.
"Đối phương có biết thân thế của em không?"
"Hẳn là không biết."
Đường Mặc Trầm cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
"Không được để bất luận kẻ nào biết em là Đường Thất."
Bùi Vân Khinh cũng biết cái lợi cái hại của việc này nghiêm nghị gật đầu.
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Bùi Vân Khinh vang lên.
Cô đứng dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi xách, thấy trên đó có một cuộc gọi lạ, cô nghi ngờ kết nối điện thoại.
Bình luận facebook