Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 330-2: Hẳn Là Hắn! (Tiếp)
"Alo?"
"Bạn học Bùi Vân Khinh phải không? Tôi là Triệu chủ nhiệm của trường. Em buổi chiều bớt chút thời gian đến văn phòng của tôi một chuyến, không vấn đề gì chứ?"
"Cái này. . ." Bùi Vân Khinh nhìn về phía Đường Mặc Trầm, "Triệu chủ nhiệm có chuyện gì sao?"
"Không câng lo lắng, là chuyện tốt, đến trước ba giờ, đừng đến muộn!"
"Được."
Cúp máy, Bùi Vân Khinh quay lại bàn.
"Triệu chủ nhiệm ở trường học kêu em qua đó nói có chuyện quan trọng."
Đường Mặc Trầm gật đầu.
"Giải quyết xong, em ở trường học chờ anh, anh sau khi xử lý xong chuyện bên nầy sẽ gọi điện thoại cho em."
Thế là, hai người nhanh chóng ăn cơm, Đường Mặc Trầm lập tức gọi điện cho Ôn Tử Khiêm, để anh thu xếp xe đưa Bùi Vân Khinh trở lại trường học.
Tài xế được lệnh đỗ bên lề đường, Bùi Vân Khinh lên chiếc xe thể thao trực tiếp đến tòa nhà văn phòng của trường.
Lên lầu gõ cửa phòng Triệu chủ nhiệm, đối phương liền khách khí mời vào.
“Lần này, tôi muốn em đến đây, chủ yếu có hai việc.” Tự mình rót một ly nước đưa đến trước mặt cô ấy, Triệu chủ nhiệm ngồi ở đối diện nở nụ cười. ”Đầu tiên là đài truyền hình, muốn mời em tham gia một tiết mục. Làm nổi bật phong thái của sinh viên đại học của chúng ta trong thời đại mới. "
Bùi Vân Khinh lộ vẻ kinh ngạc.
"EM?"
“Đúng vậy, là em!” Triệu chủ nhiệm cười gật đầu, “Trước đó video bài phát biểu của em lên mạng đã hơn 10 triệu lượt xem. Gần đây video em cứu người trên tàu lại gây nên sự chú ý lớn. Đài truyền hình muốn mời e, làm một bài phỏng vấn. "
Bùi Vân Khinh sững người.
Cứu người trên tàu?
Chuyện này vậy mà cũng ai ai cũng biết rồi?
Chú nhỏ luôn thông tin nhanh nhạy, sợ rằng đã sớm biết rồi.
Hèn gì anh không ngạc nhiên khi cô nói mình là Đường Thất.
Cũng may là cô đã chủ động thành thật với chú nhỏ, nếu không thì. . . Sẽ có tin sét đánh giáng xuống!
"Bạn học Bùi Vân Khinh phải không? Tôi là Triệu chủ nhiệm của trường. Em buổi chiều bớt chút thời gian đến văn phòng của tôi một chuyến, không vấn đề gì chứ?"
"Cái này. . ." Bùi Vân Khinh nhìn về phía Đường Mặc Trầm, "Triệu chủ nhiệm có chuyện gì sao?"
"Không câng lo lắng, là chuyện tốt, đến trước ba giờ, đừng đến muộn!"
"Được."
Cúp máy, Bùi Vân Khinh quay lại bàn.
"Triệu chủ nhiệm ở trường học kêu em qua đó nói có chuyện quan trọng."
Đường Mặc Trầm gật đầu.
"Giải quyết xong, em ở trường học chờ anh, anh sau khi xử lý xong chuyện bên nầy sẽ gọi điện thoại cho em."
Thế là, hai người nhanh chóng ăn cơm, Đường Mặc Trầm lập tức gọi điện cho Ôn Tử Khiêm, để anh thu xếp xe đưa Bùi Vân Khinh trở lại trường học.
Tài xế được lệnh đỗ bên lề đường, Bùi Vân Khinh lên chiếc xe thể thao trực tiếp đến tòa nhà văn phòng của trường.
Lên lầu gõ cửa phòng Triệu chủ nhiệm, đối phương liền khách khí mời vào.
“Lần này, tôi muốn em đến đây, chủ yếu có hai việc.” Tự mình rót một ly nước đưa đến trước mặt cô ấy, Triệu chủ nhiệm ngồi ở đối diện nở nụ cười. ”Đầu tiên là đài truyền hình, muốn mời em tham gia một tiết mục. Làm nổi bật phong thái của sinh viên đại học của chúng ta trong thời đại mới. "
Bùi Vân Khinh lộ vẻ kinh ngạc.
"EM?"
“Đúng vậy, là em!” Triệu chủ nhiệm cười gật đầu, “Trước đó video bài phát biểu của em lên mạng đã hơn 10 triệu lượt xem. Gần đây video em cứu người trên tàu lại gây nên sự chú ý lớn. Đài truyền hình muốn mời e, làm một bài phỏng vấn. "
Bùi Vân Khinh sững người.
Cứu người trên tàu?
Chuyện này vậy mà cũng ai ai cũng biết rồi?
Chú nhỏ luôn thông tin nhanh nhạy, sợ rằng đã sớm biết rồi.
Hèn gì anh không ngạc nhiên khi cô nói mình là Đường Thất.
Cũng may là cô đã chủ động thành thật với chú nhỏ, nếu không thì. . . Sẽ có tin sét đánh giáng xuống!
Bình luận facebook