Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 332: Thấy Đẹp Trai Muốn Nhìn Nhiều Hơn Một Chút Không Được Sao
Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, Bùi Vân Khinh ngồi vào ghế lái, lấy danh thiếp mà Triệu chủ nhiệm đưa cho, liên lạc với giám đốc đài truyền hình, xác định thời gian ghi hình chương trình.
Sau đó, lại mở điện thoại của mình để kiểm tra tin tức về Đại hôi thể thao.
Quả nhiên, đại hội thể dục thể thao lần này chủ nhà Long Thành tăng thêm một hạng mục - bắn cung. Cây cung mà Đường Mặc Trầm đưa cho cô có thể dùng để thi đấu, tiếp theo cô chỉ cần luyện tập thật tốt.
Về thứ hạng, Bùi Vân Khinh không có tham vọng.
Dù sao, thi đấu không phải chơi xổ số, mà trong cuộc thi cự lý là bảy mươi mét, cô cũng không có nhiều tự tin."
Đang nghĩ tới việc chuẩn bị bia ngắm luyện tập, Đường Mặc Trầm gọi điện thoại tới.
"Ngã tư đầu tiên bên phải lối vào chính."
Cô khởi động xe dừng ở ngã tư bên ngoài trường học, nhưng không thấy Đường Mặc Trầm.
Vẫn đang nhìn xung quanh, người đàn ông một thân cao lớn đứng ở bên cạnh sạp báo đã đi tới, mở cửa xe của cô ngồi vào ghế phụ.
Bùi Vân Khinh sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía anh, người đeo kính râm, áo phông đen, quần jean. . . giống như một người mẫu đường phố, không khỏi kinh ngạc trừng mắt.
"Chú nhỏ?!"
Trong ấn tượng của cô về Đường Mặc Trầm, trừ quân phục chính là âu phục, ngẫu nhiên lúc ở nhà sẽ mặc một chút đồ thể thao.
Lần đầu tiên, cô thấy anh mặc áo phông - quần jean.
Y phục đơn giản, mặc trên người anh vẫn toát ra khí chất nổi bật.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ chẳng khác gì người mẫu trên trang bìa tạp chí.
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Đường Mặc Trầm hơi nhướng mày.
"Có chuyện gì?"
“Thấy đẹp trai muốn nhìn nhiều hơn một chút không được sao?” Bùi Vân Khinh nhếch mép cười “Vừa nãy nhìn sang, em còn tưởng là buổi chụp hình của người mẫu đường phố đó!"
Đường Mặc Trầm khóe môi cong lên, giơ tay tháo kính râm.
"Lái xe!"
"Rõ!"
Cô mỉm cười, thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
Lần này, không cần gấp gáp, cô giống như lúc trước lái xe vào bãi đậu xe của siêu thị, ở trên xe thay một bộ quần áo nam.
Sau khi cải trang xong, hai người cùng nhau tiến vào Bệnh Viện Đệ Nhất.
Tới trước phòng tiêu bản lấy ra viên đạn kia, sau đó Bùi Vân Khinh dựa theo phân phó của Đường Mặc Trầm, đưa anh về phòng làm việc của mình.
Bởi vì văn phòng của Bùi Vân Khinh ở gần cuối hành lang, hai người trực tiếp từ cầu thang an toàn đi ra, vừa hay tránh đi sự chú ý của người khác.
Sau khi vào cửa, Đường Mặc Trầm khóa trái cửa lại, đeo găng tay, cẩn thận lau sạch bàn ghế, ngăn tủ. . . tất cả những nơi Bùi Vân Khinh có khả năng để lại dấu tay.
Cuối cùng, anh cẩn thận kiểm tra toàn bộ căn phòng, đảm bảo rằng không có manh mối nào có thể lần ra dấu vết của cô, lúc này mới mang cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Trở lại xe thể thao, Bùi Vân Khinh cởi bỏ bộ tóc giả trên đầu, mặc lại quần áo nữ, khởi động xe trở về Đường Cung.
Trên đường về, Đường Mặc Trầm nhìn kỹ viên đạn, rồi gọi Liệp Ưng, bảo anh ta đợi ở Đường Cung.
Khi hai người trở lại Đường Cung, Liệp Ưng đã đứng sẵn trong phòng khách.
Giao viên đạn cho anh ta, Đường Mặc Trầm không giải thích lai lịch của viên đạn.
"Kiểm tra rõ ràng rồi gọi cho tôi!"
"Vâng, thưa Bộ trưởng!"
Liệp Ưng chào tạm biệt rồi rời đi, Đường Mặc Trầm nhìn nghiêng về phía Bùi Vân Khinh đang cầm hoa quả để ăn, đôi mắt như mực của anh hơi nhướng lên.
"Đi lên lầu!"
Bùi Vân Khinh bắt lấy một trái dâu, theo anh vào phòng ngủ chính.
"Chú nhỏ, có chuyện gì sao?!"
Trở tay đóng cửa phòng, nắm lấy điều khiển từ xa của rèm, nhấn công tắc.
Rèm cửa tự động đóng lại, am liền thấp giọng.
"Cởϊ qυầи áo ra."
Sau đó, lại mở điện thoại của mình để kiểm tra tin tức về Đại hôi thể thao.
Quả nhiên, đại hội thể dục thể thao lần này chủ nhà Long Thành tăng thêm một hạng mục - bắn cung. Cây cung mà Đường Mặc Trầm đưa cho cô có thể dùng để thi đấu, tiếp theo cô chỉ cần luyện tập thật tốt.
Về thứ hạng, Bùi Vân Khinh không có tham vọng.
Dù sao, thi đấu không phải chơi xổ số, mà trong cuộc thi cự lý là bảy mươi mét, cô cũng không có nhiều tự tin."
Đang nghĩ tới việc chuẩn bị bia ngắm luyện tập, Đường Mặc Trầm gọi điện thoại tới.
"Ngã tư đầu tiên bên phải lối vào chính."
Cô khởi động xe dừng ở ngã tư bên ngoài trường học, nhưng không thấy Đường Mặc Trầm.
Vẫn đang nhìn xung quanh, người đàn ông một thân cao lớn đứng ở bên cạnh sạp báo đã đi tới, mở cửa xe của cô ngồi vào ghế phụ.
Bùi Vân Khinh sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía anh, người đeo kính râm, áo phông đen, quần jean. . . giống như một người mẫu đường phố, không khỏi kinh ngạc trừng mắt.
"Chú nhỏ?!"
Trong ấn tượng của cô về Đường Mặc Trầm, trừ quân phục chính là âu phục, ngẫu nhiên lúc ở nhà sẽ mặc một chút đồ thể thao.
Lần đầu tiên, cô thấy anh mặc áo phông - quần jean.
Y phục đơn giản, mặc trên người anh vẫn toát ra khí chất nổi bật.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ chẳng khác gì người mẫu trên trang bìa tạp chí.
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Đường Mặc Trầm hơi nhướng mày.
"Có chuyện gì?"
“Thấy đẹp trai muốn nhìn nhiều hơn một chút không được sao?” Bùi Vân Khinh nhếch mép cười “Vừa nãy nhìn sang, em còn tưởng là buổi chụp hình của người mẫu đường phố đó!"
Đường Mặc Trầm khóe môi cong lên, giơ tay tháo kính râm.
"Lái xe!"
"Rõ!"
Cô mỉm cười, thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
Lần này, không cần gấp gáp, cô giống như lúc trước lái xe vào bãi đậu xe của siêu thị, ở trên xe thay một bộ quần áo nam.
Sau khi cải trang xong, hai người cùng nhau tiến vào Bệnh Viện Đệ Nhất.
Tới trước phòng tiêu bản lấy ra viên đạn kia, sau đó Bùi Vân Khinh dựa theo phân phó của Đường Mặc Trầm, đưa anh về phòng làm việc của mình.
Bởi vì văn phòng của Bùi Vân Khinh ở gần cuối hành lang, hai người trực tiếp từ cầu thang an toàn đi ra, vừa hay tránh đi sự chú ý của người khác.
Sau khi vào cửa, Đường Mặc Trầm khóa trái cửa lại, đeo găng tay, cẩn thận lau sạch bàn ghế, ngăn tủ. . . tất cả những nơi Bùi Vân Khinh có khả năng để lại dấu tay.
Cuối cùng, anh cẩn thận kiểm tra toàn bộ căn phòng, đảm bảo rằng không có manh mối nào có thể lần ra dấu vết của cô, lúc này mới mang cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Trở lại xe thể thao, Bùi Vân Khinh cởi bỏ bộ tóc giả trên đầu, mặc lại quần áo nữ, khởi động xe trở về Đường Cung.
Trên đường về, Đường Mặc Trầm nhìn kỹ viên đạn, rồi gọi Liệp Ưng, bảo anh ta đợi ở Đường Cung.
Khi hai người trở lại Đường Cung, Liệp Ưng đã đứng sẵn trong phòng khách.
Giao viên đạn cho anh ta, Đường Mặc Trầm không giải thích lai lịch của viên đạn.
"Kiểm tra rõ ràng rồi gọi cho tôi!"
"Vâng, thưa Bộ trưởng!"
Liệp Ưng chào tạm biệt rồi rời đi, Đường Mặc Trầm nhìn nghiêng về phía Bùi Vân Khinh đang cầm hoa quả để ăn, đôi mắt như mực của anh hơi nhướng lên.
"Đi lên lầu!"
Bùi Vân Khinh bắt lấy một trái dâu, theo anh vào phòng ngủ chính.
"Chú nhỏ, có chuyện gì sao?!"
Trở tay đóng cửa phòng, nắm lấy điều khiển từ xa của rèm, nhấn công tắc.
Rèm cửa tự động đóng lại, am liền thấp giọng.
"Cởϊ qυầи áo ra."
Bình luận facebook