Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 333: Đố Kỵ Muốn Phát Điên
“Khụ!” Quả dâu trong miệng Bùi Vân Khinh gần như nghẹn trong cổ họng, “Chú nhỏ, em. . . thật không tiện!
"Nhanh lên!"
Đường Mặc Trầm vươn tay ấn công tắc đèn phòng, cất bước trở lại phía cô.
“Chú nhỏ!” Bùi Vân Khinh bồi cái khuôn mặt cười, bước đến bên cạnh anh, “Em đi xem bữa tối trước...”
Miệng vừa nói, cô liền quay người sang bên kia, cố gắng thoát khỏi anh ta.
Bị anh giày vò đến sưng tấy, còn có vài vết rách nhỏ, hiện tại cô thật sự không thể hầu hạ.
Cô mới vừa đi được một bước, liền bị anh túm được cổ tay, ngay sau đó cả người liền bị kéo lại ngã vào vòng tay anh.
Khom người ôm cô đặt lên giường lớn, Đường Mặc Trầm cúi người cởi nút quần áo của cô.
Tay trái duỗi dưới thân đỡ lấy eo cô, tay phải từng chút kéo xuống quần áo của cô.
"Chú nhỏ, hôm nay thật sự không được, em biết mình đã nói dối anh là không đúng, có thể để mấy ngày nữa mới phạt em có được không?"
Bùi Vân Khinh giơ hai tay lên, nhưng anh lại nắm lấy bả vai đè lại.
"Nói nhảm gì vậy, anh chỉ muốn nhìn thương thế cảu em."
Hả. . .
Bùi Vân Khinh thân thể cứng đờ.
Còn tưởng rằng. . .
Tách hai chân cô ra, anh cẩn thận nhìn thân thể cô, clông mày cau lại.
"Em có cần đi bác sĩ không?"
Bùi Vân Khinh đỏ mặt, "Không, không cần."
Nhấc mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cô, giọng điệu Đường Mặc Trầm lộ rõ
vẻ quan tâm.
"Em chắc chắn?"
“Em cũng là bác sĩ, được không?” Khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, cô vội che lại ngữ khí chêu ghẹo, “Em mua thuốc, bôi mấy ngày nữa sẽ không sao!"
Đưa tay kéo cô từ trên giường ngồi dậy, anh cẩn thận giúp cô mặc lại quần áo.
"Em đi tắm rửa, anh giúp em lấy thuốc!"
Bùi Vân Khinh bước vào phòng tắm, anh đi đến phòng cô, mở ngăn kéo tìm thuốc.
Khóe mắt phát hiện ra một chiếc tất bị rơi bên ngoài tủ quần áo, Đường Mặc Trầm xoay người bước tới, nhặt chiếc tất lên, đem cửa tủ kéo ra
Bùi Vân Khinh tối hôm qua đi rất vội, hành lý còn chưa kịp thu dọn, sợ bị anh phát hiện nên nhét một đống vào tủ quần áo
Cánh cửa tủ vừa được kéo ra, lập tức quần áo liên rơi lả tả trên đất.
Đường Mặc Trầm lắc đầu ngồi xổm xuống, giúp cô sắp xếp từng thứ một, xếp thành một chồng rồi cất vào tủ, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy cuốn album ảnh của cô ở góc tủ.
Động tác của người đàn ông cứng ngắc, anh ta vô thức duỗi bàn tay, giữa chừng lại thu lại.
Nhìn lén đồ của người khác là hành vi không có đạo đức, anh không nên nhìn lén.
Thế nhưng, sự hiếu kì lại thúc đẩy anh, muốn anh tìm hiểu bên trong.
Đường Mặc Trầm nhíu mày, nhìn chằm chằm tập ảnh trong góc tủ.
Cuối cùng, vẫn là nhịn không được, vươn tay cầm lấy cuốn album, sải bước trở lại phòng ngủ chính rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Bùi Vân Khinh vừa tắm xong đang đứng trước bồn rửa mặt sấy tóc, thấy anh đột nhiên đi vào vội tắt máy sấy tóc.
"Chú nhỏ?"
Đường Mặc Trầm giơ tay phải đang cầm album ảnh lên, "Trong này có cái gì?"
Một nét cười thoáng qua trong mắt Bùi Vân Khinh, "Chú nhỏ, đây là chuyện riêng tư cá nhân, anh có thể tôn trọng em một chút được không?"
“Chính vì tôn trọng em, anh mới không nhìn lén.” Hai tay ôm eo cô, Đường Mặc Trầm bắt gặp ánh mắt của cô, “Nhưng mà, anh thật sự muốn biết bên trong là ảnh của ai!”
Vừa nghĩ tới khả năng cô cất giấu ảnh chụp của nam sinh nào đó cô thíc, anh liền đố kị muốn phát điện
Anh phải biết gã đó là ai!
Thực tế, nếu anh nhìn lén một chút mà không nói gì, thì cũng không ai biết?
Gia hỏa này rõ ràng là trong lòng tò mò muốn chết, lại có thể nhịn được không có nhìn lén.
Nó thực sự là làm khó anh!
Bùi Vân Khinh không đành lòng bắt anh nhịn nữa, vươn tay cầm lấy cuốn album ảnh, lật đến trang cuối cùng, lấy ra tấm thiệp tâm nguyện đưa cho anh.
"Vậy thì. . . tự mình xem đi!"
"Nhanh lên!"
Đường Mặc Trầm vươn tay ấn công tắc đèn phòng, cất bước trở lại phía cô.
“Chú nhỏ!” Bùi Vân Khinh bồi cái khuôn mặt cười, bước đến bên cạnh anh, “Em đi xem bữa tối trước...”
Miệng vừa nói, cô liền quay người sang bên kia, cố gắng thoát khỏi anh ta.
Bị anh giày vò đến sưng tấy, còn có vài vết rách nhỏ, hiện tại cô thật sự không thể hầu hạ.
Cô mới vừa đi được một bước, liền bị anh túm được cổ tay, ngay sau đó cả người liền bị kéo lại ngã vào vòng tay anh.
Khom người ôm cô đặt lên giường lớn, Đường Mặc Trầm cúi người cởi nút quần áo của cô.
Tay trái duỗi dưới thân đỡ lấy eo cô, tay phải từng chút kéo xuống quần áo của cô.
"Chú nhỏ, hôm nay thật sự không được, em biết mình đã nói dối anh là không đúng, có thể để mấy ngày nữa mới phạt em có được không?"
Bùi Vân Khinh giơ hai tay lên, nhưng anh lại nắm lấy bả vai đè lại.
"Nói nhảm gì vậy, anh chỉ muốn nhìn thương thế cảu em."
Hả. . .
Bùi Vân Khinh thân thể cứng đờ.
Còn tưởng rằng. . .
Tách hai chân cô ra, anh cẩn thận nhìn thân thể cô, clông mày cau lại.
"Em có cần đi bác sĩ không?"
Bùi Vân Khinh đỏ mặt, "Không, không cần."
Nhấc mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cô, giọng điệu Đường Mặc Trầm lộ rõ
vẻ quan tâm.
"Em chắc chắn?"
“Em cũng là bác sĩ, được không?” Khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, cô vội che lại ngữ khí chêu ghẹo, “Em mua thuốc, bôi mấy ngày nữa sẽ không sao!"
Đưa tay kéo cô từ trên giường ngồi dậy, anh cẩn thận giúp cô mặc lại quần áo.
"Em đi tắm rửa, anh giúp em lấy thuốc!"
Bùi Vân Khinh bước vào phòng tắm, anh đi đến phòng cô, mở ngăn kéo tìm thuốc.
Khóe mắt phát hiện ra một chiếc tất bị rơi bên ngoài tủ quần áo, Đường Mặc Trầm xoay người bước tới, nhặt chiếc tất lên, đem cửa tủ kéo ra
Bùi Vân Khinh tối hôm qua đi rất vội, hành lý còn chưa kịp thu dọn, sợ bị anh phát hiện nên nhét một đống vào tủ quần áo
Cánh cửa tủ vừa được kéo ra, lập tức quần áo liên rơi lả tả trên đất.
Đường Mặc Trầm lắc đầu ngồi xổm xuống, giúp cô sắp xếp từng thứ một, xếp thành một chồng rồi cất vào tủ, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy cuốn album ảnh của cô ở góc tủ.
Động tác của người đàn ông cứng ngắc, anh ta vô thức duỗi bàn tay, giữa chừng lại thu lại.
Nhìn lén đồ của người khác là hành vi không có đạo đức, anh không nên nhìn lén.
Thế nhưng, sự hiếu kì lại thúc đẩy anh, muốn anh tìm hiểu bên trong.
Đường Mặc Trầm nhíu mày, nhìn chằm chằm tập ảnh trong góc tủ.
Cuối cùng, vẫn là nhịn không được, vươn tay cầm lấy cuốn album, sải bước trở lại phòng ngủ chính rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Bùi Vân Khinh vừa tắm xong đang đứng trước bồn rửa mặt sấy tóc, thấy anh đột nhiên đi vào vội tắt máy sấy tóc.
"Chú nhỏ?"
Đường Mặc Trầm giơ tay phải đang cầm album ảnh lên, "Trong này có cái gì?"
Một nét cười thoáng qua trong mắt Bùi Vân Khinh, "Chú nhỏ, đây là chuyện riêng tư cá nhân, anh có thể tôn trọng em một chút được không?"
“Chính vì tôn trọng em, anh mới không nhìn lén.” Hai tay ôm eo cô, Đường Mặc Trầm bắt gặp ánh mắt của cô, “Nhưng mà, anh thật sự muốn biết bên trong là ảnh của ai!”
Vừa nghĩ tới khả năng cô cất giấu ảnh chụp của nam sinh nào đó cô thíc, anh liền đố kị muốn phát điện
Anh phải biết gã đó là ai!
Thực tế, nếu anh nhìn lén một chút mà không nói gì, thì cũng không ai biết?
Gia hỏa này rõ ràng là trong lòng tò mò muốn chết, lại có thể nhịn được không có nhìn lén.
Nó thực sự là làm khó anh!
Bùi Vân Khinh không đành lòng bắt anh nhịn nữa, vươn tay cầm lấy cuốn album ảnh, lật đến trang cuối cùng, lấy ra tấm thiệp tâm nguyện đưa cho anh.
"Vậy thì. . . tự mình xem đi!"
Bình luận facebook