Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 335: Anh Thích Chính Là Em!
"Đó là cá em nướng!" Bùi Vân Khinh đúng lý mà cãi.
Đồ ăn cô làm, sao lại không có tư cách ăn rồi?
Người đàn ông nhàn nhạt kéo cái đĩa đến trước mặt mình.
"Nướng cho anh."
". . ."
Bùi Vân Khinh không thể phản bác.
Cuối cùng đã quyết định, không nên cùng vị này chấp nhặt.
Dù sao trên bàn cũng nhiều đồ ăn như vậy, hơn nữa lần đầu tiên cô ấy nấu, e là cũng sẽ không ngon được bao nhiêu.
Cầm bát cơm lên, cô gắp một miếng thịt trăng non đưa lên miệng, nếm thử.
Quả nhiên, mùi vị chẳng ra làm sao cả?
Ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi vào Đường Mặc Trầm đang ăn cá vô cùng tao nhã.
Nhìn thấy một nửa con cá đã bị ăn hết trước mặt, cô thấp thỏm nói.
"Chú nhỏ, mùi vị thế nào?"
"Muối hơi nhiều, bên ngoài mặn quá, ướp chưa đủ thời gian, không có vị bên trong, khi nướng không được lật cá, một bên bị cháy, bên còn lại hơi thiếu lửa, còn có. . ."Anh lấy một miếng chanh từ trong bụng cá ra," Chanh chỉ cần vắt ở phía trên, không cần vắt vào trong bụng cá, vỏ chanh hòa với hương vị của cá, ăn có chút lạ. "
Khó hầu hạ!
Bùi Vân Khinh mím môi.
Cho dù không ngon, anh cũng không thể nói là ăn ngon dỗ cô một chút sao?
Hơn nữa, cô chưa bao giờ nấu ăn trước đây, chỉ tính đến phần tâm ý này, cũng đáng được anh khen một lần chứ!
Cô lại cầm bát cơm lên, âm thầm quyết định về sau sẽ không bao giờ nấu nữa.
Chê cô?
Về sau cô không bao giờ làm nữa!
Còn đang nghĩ ngợi, lại nghe được thanh âm của Đường Mặc Trầm.
"Anh rất vui, có thể ăn cơm em làm."
Một câu nói liền làm cô nhanh chóng vui vẻ trở lại
"Về sau, em lại làm món khác cho anh ăn!"
"Không cần!"
Không cần?
Mặt cô ấy xụ xuống.
"Tại sao, anh chê đồ ăn em nấu khó ăn à?"
Đường Mặc Trầm ngước mắt lên nhìn cô.
"Anh thích chính là em, không phải một đầu bếp."
Cô bài tập trên lớp còn bận, không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những việc như vậy.
Thích?
Trái tim Bùi Vân Khinh phút chốc tràn đầy ngọt ngào.
Tham lam muốn nghe lại, cô cố tình giả vờ không nghe rõ.
"Chú nhỏ vừa mới nói, anh cái gì em?"
Đường Mặc Trầm nhướng mày, chạm phải ánh mắt của anh, cô lập tức cúi đầu chột dạ.
"Khụ. . . Không có việc gì không có việc gì. . . Ăn cơm ăn cơm!"
Vừa nhét một ngụm cơm vào miệng, cô lại nghe thấy giọng của anh vang lên.
"Anh thích em!"
Tim cô đập mạnh, miệng mấp máy lộn xộn, răng cắn lên đầu lưỡi, lông mày chợt cau lại vì đau, vừa một ngụm khí lanh, vừa than thở.
"Chú nhỏ, anh đừng xuất kích bất ngờ được không, em đau muốn chết. . ."
Đường Mặc Trầm ngẩn người, vươn tay nhéo cằm cô.
"Mở miệng cho anh xem."
Thấy lưỡi cô chỉ hơi đỏ, không chảy máu, anh mới yên tâm.
Hai người tiếp tục ăn, Bùi Vân Khinh nói chuyện với anh về cuộc thi.
Nghe cô sẽ tham gia một cuộc thi bắn cung, Đường Mặc Trầm trầm tư một chút.
"Anh sẽ sắp một giáo viên xếp giáo viên cho em!"
“Thật sao?” Bùi Vân Khinh vui mừng khôn xiết, “Quyết định vậy đi.”
"Ừ!"
Đường Mặc Trầm gật đầu.
Sau đó, cô ấy đề cập đến chương trình truyền hình, hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện - tất nhiên, hầu hết thời gian, đều là cô nói còn anh ngồi nghe.
Anh một bên ăn cá một bên nghe cô nói
Anh bắt bẻ cô như vậy nhưng cẫn như cũ ăn đến sạch sẽ.
Bùi Vân Khinh nhớ tới chuyện bắn cung, trước khi ăn xong, cô chạy lên lầu lắp cây cung mà anh đưa cho cô.
Không thể kiềm chế sự phấn khích của mình, cô ta lại chạy xuống lầu, lấy cái cây làm mục tiêu, thử tên.
Cung được làm bằng cacbon tốt nhất, mũi tên là mũi tên bằng nhôm cacbon tốt nhất. . .
Các kích cỡ đều vì cô mà thiết kế riêng, cho nên dùng rất thuận tiện.
Đồ ăn cô làm, sao lại không có tư cách ăn rồi?
Người đàn ông nhàn nhạt kéo cái đĩa đến trước mặt mình.
"Nướng cho anh."
". . ."
Bùi Vân Khinh không thể phản bác.
Cuối cùng đã quyết định, không nên cùng vị này chấp nhặt.
Dù sao trên bàn cũng nhiều đồ ăn như vậy, hơn nữa lần đầu tiên cô ấy nấu, e là cũng sẽ không ngon được bao nhiêu.
Cầm bát cơm lên, cô gắp một miếng thịt trăng non đưa lên miệng, nếm thử.
Quả nhiên, mùi vị chẳng ra làm sao cả?
Ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi vào Đường Mặc Trầm đang ăn cá vô cùng tao nhã.
Nhìn thấy một nửa con cá đã bị ăn hết trước mặt, cô thấp thỏm nói.
"Chú nhỏ, mùi vị thế nào?"
"Muối hơi nhiều, bên ngoài mặn quá, ướp chưa đủ thời gian, không có vị bên trong, khi nướng không được lật cá, một bên bị cháy, bên còn lại hơi thiếu lửa, còn có. . ."Anh lấy một miếng chanh từ trong bụng cá ra," Chanh chỉ cần vắt ở phía trên, không cần vắt vào trong bụng cá, vỏ chanh hòa với hương vị của cá, ăn có chút lạ. "
Khó hầu hạ!
Bùi Vân Khinh mím môi.
Cho dù không ngon, anh cũng không thể nói là ăn ngon dỗ cô một chút sao?
Hơn nữa, cô chưa bao giờ nấu ăn trước đây, chỉ tính đến phần tâm ý này, cũng đáng được anh khen một lần chứ!
Cô lại cầm bát cơm lên, âm thầm quyết định về sau sẽ không bao giờ nấu nữa.
Chê cô?
Về sau cô không bao giờ làm nữa!
Còn đang nghĩ ngợi, lại nghe được thanh âm của Đường Mặc Trầm.
"Anh rất vui, có thể ăn cơm em làm."
Một câu nói liền làm cô nhanh chóng vui vẻ trở lại
"Về sau, em lại làm món khác cho anh ăn!"
"Không cần!"
Không cần?
Mặt cô ấy xụ xuống.
"Tại sao, anh chê đồ ăn em nấu khó ăn à?"
Đường Mặc Trầm ngước mắt lên nhìn cô.
"Anh thích chính là em, không phải một đầu bếp."
Cô bài tập trên lớp còn bận, không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những việc như vậy.
Thích?
Trái tim Bùi Vân Khinh phút chốc tràn đầy ngọt ngào.
Tham lam muốn nghe lại, cô cố tình giả vờ không nghe rõ.
"Chú nhỏ vừa mới nói, anh cái gì em?"
Đường Mặc Trầm nhướng mày, chạm phải ánh mắt của anh, cô lập tức cúi đầu chột dạ.
"Khụ. . . Không có việc gì không có việc gì. . . Ăn cơm ăn cơm!"
Vừa nhét một ngụm cơm vào miệng, cô lại nghe thấy giọng của anh vang lên.
"Anh thích em!"
Tim cô đập mạnh, miệng mấp máy lộn xộn, răng cắn lên đầu lưỡi, lông mày chợt cau lại vì đau, vừa một ngụm khí lanh, vừa than thở.
"Chú nhỏ, anh đừng xuất kích bất ngờ được không, em đau muốn chết. . ."
Đường Mặc Trầm ngẩn người, vươn tay nhéo cằm cô.
"Mở miệng cho anh xem."
Thấy lưỡi cô chỉ hơi đỏ, không chảy máu, anh mới yên tâm.
Hai người tiếp tục ăn, Bùi Vân Khinh nói chuyện với anh về cuộc thi.
Nghe cô sẽ tham gia một cuộc thi bắn cung, Đường Mặc Trầm trầm tư một chút.
"Anh sẽ sắp một giáo viên xếp giáo viên cho em!"
“Thật sao?” Bùi Vân Khinh vui mừng khôn xiết, “Quyết định vậy đi.”
"Ừ!"
Đường Mặc Trầm gật đầu.
Sau đó, cô ấy đề cập đến chương trình truyền hình, hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện - tất nhiên, hầu hết thời gian, đều là cô nói còn anh ngồi nghe.
Anh một bên ăn cá một bên nghe cô nói
Anh bắt bẻ cô như vậy nhưng cẫn như cũ ăn đến sạch sẽ.
Bùi Vân Khinh nhớ tới chuyện bắn cung, trước khi ăn xong, cô chạy lên lầu lắp cây cung mà anh đưa cho cô.
Không thể kiềm chế sự phấn khích của mình, cô ta lại chạy xuống lầu, lấy cái cây làm mục tiêu, thử tên.
Cung được làm bằng cacbon tốt nhất, mũi tên là mũi tên bằng nhôm cacbon tốt nhất. . .
Các kích cỡ đều vì cô mà thiết kế riêng, cho nên dùng rất thuận tiện.
Bình luận facebook