Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 369: Cô Thật Đê Tiện
Một đôi nam nữ, ôm nhau mà hôn.
Lần này, Đường Mặc Trầm không tiếp tục kiềm chế tâm tình của mình.
Chờ không nổi mang cô trở về phòng, cánh tay dài đưa qua, hất qua những đò vướng víu trên mặt bàn. . .
Nam nhân trực tiếp đem thân thể áp xuống, đem Bùi Vân Khinh che ở trên bàn.
Phía sau, chiếc bàn làm việc bằng gỗ có hơi lạnh.
Bùi Vân Khinh làn da xiết chặt.
"Chú nhỉ. . ."
Vốn là muốn nhắc nhở anh về phòng ngủ, lời nói chưa ra khỏi miệng, tay người nam đã đưa tới, kéo xuống quần thể thao của cô.
Biết thì đã trễ, Bùi Vân Khinh chỉ có thể cắn môi, nắm chặt bàn tay, cố gắng khống chế mình không phát ra âm thanh.
. . .
Bàn làm việc bằng gỗ, làn da cô gái nhỏ trắng như sứ.Mái tóc như lụa trượt xuống mép bàn,ánh đèn trong thư phòng lắc lư từng vòng tròn gợn sóng. . . .
. . .
Đảo mắt, đã là thứ hai.
Hơn tám giờ sán, Chu Đình An đã chạy xe tới Dược nghiệp Chu thị.
Dừng xe, anh không có trực tiếp đi làm tòa văn phòng, mà đi bộ vào khu nhà xưởng.
Nhìn khắp bốn phía, nhìn chăm chú lên những máy móc cũ kĩ trước mắt, ánh mắt rơi vào một cái biển hiệu đã có chút vết rỉ "Dược nghiệp Chu thị", Chu Đình An trong lòng cũng là có chút cảm khái.
Dược nghiệp Chu thị đã từng có mấy nhà xưởng thuốc, ở trong thành phố có được nguyên một tòa cao ốc làm văn phòng thương nghiệp.
Thời điểm đó, xưởng thuốc lúc nào cùng đều là hoạt động hết công suất, xe chuyên chở hàng hoá suốt ngày không ngừng.
Dược nghiệp Chu thị đã từng một thời huy hoàng, giờ chỉ còn là một xí nghiệp nhỏ bé.
Cha bị nhồi máu cơ tim được đưa vào bệnh viện, sau đó liền không bao giờ đi ra nữa.
Người mẹ canh giữ bên cha khóc suốt một đêm, ngày hôm sau tóc đen đã bạc trẳng nửa đầu.
. . .
Những năm này, bao nhiêu gian khổ, chỉ có Chu Đình An rõ ràng nhất.
Anh dốc lòng nghiên cứu tân dược, chính là hi vọng có thể có một ngày, dùng năng lực của mình, có thể cứu được xưởng dược đang bấp bênh này.
Hiện tại, rốt cục đã được như ý nguyện.
Thu hồi ánh mắt, Chu Đình An điều chỉnh cảm xúc một chút, xử lý âu phục, cất bước đi vào tòa nhà văn phòng
"Chu tổng!"
Nữ thư ký trẻ lịch sự dẫn anh vào phòng họp.
Chu Đình An cất bước tiến đến, nhìn thấy Cố Tây Phán đang ngồi ở đó, không khỏi sầm mặt lại.
"Cô tới làm cái gì?"
"Đình An a!" Ngồi ở bên cạnh Cố Tây Phán là một vị lão cổ đông đứng dậy, "Cậu cũng biết, ta hiện tại lớn tuổi, rất nhiều việc không có tinh lực quản, cho nên. . . Ta đã đem cổ phần của ta chuyển nhượng cho Cố tiểu thư, các ngươi người trẻ tuổi làm cũng tốt."
"Hừ!" Chu Đình An lạnh lùng hừ một cái, đi qua, ngồi xuống vị trí chủ tịch, "Ngài đã đã không phải là cổ đông, mời đi ra ngoài!"
Tất cả mọi người không phải người ngu, nguyên nhân duy nhất đối phương bán cổ phần, cũng là bởi vì Cố Tây Phán ra giá đủ cao mua lại.
Nhiều năm như vậy thâm trầm đều qua đi, hiện tại xưởng thuốc có hi vọng mới, đối phương lại bán đi mình cổ phần cho Cố Tây Phán, Chu Đình An đương nhiên cũng sẽ không khách khí đối với hắn nữa.
Lão cổ đông trong lòng biết mình đuối lý, hướng Cố Tây Phán gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Cố Tây Phán quay sang, nhìn xem nét mặt của Chu Đình An.
"Chu tổng đã tới, chúng ta có phải là nên bắt đầu buổi họp?"
Chu Đình An cau mày, mắt đều không có nhìn cô ta.
"Tôi muốn chờ các vị cổ đông khác!"
Cố Tây Phán lắc đầu, hướng trợ lý sau lưng phất tay phải.
"Chu tiên sinh!" Trợ lý cầm trong tay mấy phần văn kiện, theo thứ tự bỏ lên trên bàn, "Cố tiểu thư đã mua xuống hết từ bên ngoài trừ ngài, cho nên cổ đông có cổ phần trong tay, ngài không cần thiết đợi thêm, bởi vì. . . Không có còn cổ đông khác!"
Chu Đình An bỗng nhiên đứng bật dậy, cái ghế bên dưới cọ xát với sàn nhà phát ra một thanh âm chói tai.
"Cố Tây Phán, cô thật đê tiện!"
Lần này, Đường Mặc Trầm không tiếp tục kiềm chế tâm tình của mình.
Chờ không nổi mang cô trở về phòng, cánh tay dài đưa qua, hất qua những đò vướng víu trên mặt bàn. . .
Nam nhân trực tiếp đem thân thể áp xuống, đem Bùi Vân Khinh che ở trên bàn.
Phía sau, chiếc bàn làm việc bằng gỗ có hơi lạnh.
Bùi Vân Khinh làn da xiết chặt.
"Chú nhỉ. . ."
Vốn là muốn nhắc nhở anh về phòng ngủ, lời nói chưa ra khỏi miệng, tay người nam đã đưa tới, kéo xuống quần thể thao của cô.
Biết thì đã trễ, Bùi Vân Khinh chỉ có thể cắn môi, nắm chặt bàn tay, cố gắng khống chế mình không phát ra âm thanh.
. . .
Bàn làm việc bằng gỗ, làn da cô gái nhỏ trắng như sứ.Mái tóc như lụa trượt xuống mép bàn,ánh đèn trong thư phòng lắc lư từng vòng tròn gợn sóng. . . .
. . .
Đảo mắt, đã là thứ hai.
Hơn tám giờ sán, Chu Đình An đã chạy xe tới Dược nghiệp Chu thị.
Dừng xe, anh không có trực tiếp đi làm tòa văn phòng, mà đi bộ vào khu nhà xưởng.
Nhìn khắp bốn phía, nhìn chăm chú lên những máy móc cũ kĩ trước mắt, ánh mắt rơi vào một cái biển hiệu đã có chút vết rỉ "Dược nghiệp Chu thị", Chu Đình An trong lòng cũng là có chút cảm khái.
Dược nghiệp Chu thị đã từng có mấy nhà xưởng thuốc, ở trong thành phố có được nguyên một tòa cao ốc làm văn phòng thương nghiệp.
Thời điểm đó, xưởng thuốc lúc nào cùng đều là hoạt động hết công suất, xe chuyên chở hàng hoá suốt ngày không ngừng.
Dược nghiệp Chu thị đã từng một thời huy hoàng, giờ chỉ còn là một xí nghiệp nhỏ bé.
Cha bị nhồi máu cơ tim được đưa vào bệnh viện, sau đó liền không bao giờ đi ra nữa.
Người mẹ canh giữ bên cha khóc suốt một đêm, ngày hôm sau tóc đen đã bạc trẳng nửa đầu.
. . .
Những năm này, bao nhiêu gian khổ, chỉ có Chu Đình An rõ ràng nhất.
Anh dốc lòng nghiên cứu tân dược, chính là hi vọng có thể có một ngày, dùng năng lực của mình, có thể cứu được xưởng dược đang bấp bênh này.
Hiện tại, rốt cục đã được như ý nguyện.
Thu hồi ánh mắt, Chu Đình An điều chỉnh cảm xúc một chút, xử lý âu phục, cất bước đi vào tòa nhà văn phòng
"Chu tổng!"
Nữ thư ký trẻ lịch sự dẫn anh vào phòng họp.
Chu Đình An cất bước tiến đến, nhìn thấy Cố Tây Phán đang ngồi ở đó, không khỏi sầm mặt lại.
"Cô tới làm cái gì?"
"Đình An a!" Ngồi ở bên cạnh Cố Tây Phán là một vị lão cổ đông đứng dậy, "Cậu cũng biết, ta hiện tại lớn tuổi, rất nhiều việc không có tinh lực quản, cho nên. . . Ta đã đem cổ phần của ta chuyển nhượng cho Cố tiểu thư, các ngươi người trẻ tuổi làm cũng tốt."
"Hừ!" Chu Đình An lạnh lùng hừ một cái, đi qua, ngồi xuống vị trí chủ tịch, "Ngài đã đã không phải là cổ đông, mời đi ra ngoài!"
Tất cả mọi người không phải người ngu, nguyên nhân duy nhất đối phương bán cổ phần, cũng là bởi vì Cố Tây Phán ra giá đủ cao mua lại.
Nhiều năm như vậy thâm trầm đều qua đi, hiện tại xưởng thuốc có hi vọng mới, đối phương lại bán đi mình cổ phần cho Cố Tây Phán, Chu Đình An đương nhiên cũng sẽ không khách khí đối với hắn nữa.
Lão cổ đông trong lòng biết mình đuối lý, hướng Cố Tây Phán gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Cố Tây Phán quay sang, nhìn xem nét mặt của Chu Đình An.
"Chu tổng đã tới, chúng ta có phải là nên bắt đầu buổi họp?"
Chu Đình An cau mày, mắt đều không có nhìn cô ta.
"Tôi muốn chờ các vị cổ đông khác!"
Cố Tây Phán lắc đầu, hướng trợ lý sau lưng phất tay phải.
"Chu tiên sinh!" Trợ lý cầm trong tay mấy phần văn kiện, theo thứ tự bỏ lên trên bàn, "Cố tiểu thư đã mua xuống hết từ bên ngoài trừ ngài, cho nên cổ đông có cổ phần trong tay, ngài không cần thiết đợi thêm, bởi vì. . . Không có còn cổ đông khác!"
Chu Đình An bỗng nhiên đứng bật dậy, cái ghế bên dưới cọ xát với sàn nhà phát ra một thanh âm chói tai.
"Cố Tây Phán, cô thật đê tiện!"
Bình luận facebook