Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 371: Không Khác Nhìn Một Đống Phân Chó
Chu Đình An đương nhiên cũng biết chuyện cổ phiếu của công ty mình bị thu mua, vốn còn cho rằng người thu mua tất cả cổ phiếu là Cố Tây Phán.
Nếu là như vậy, số cổ phiếu trong tay Cố Tây Phán sẽ vượt qua số cổ phiếu của anh, Dược nghiệp Chu thị liền sẽ bị đổi chủ.
Cho nên anh mới nói thà rằng đem bán những thuốc mới cho người khác chứ không bao giờ giao cho cô ta.
Nếu Bùi Vân Khinh mới là người mua số cổ phiếu kia thì anh hoàn toàn không phải lo lắng chuyện Cố Tây Phán cướp đoạt Dược nghiệp Chu thị.
Sự xuất hiện của Bùi Vân Khinh không chỉ bảo trì được Dược nghiệp Chu thị mà còn bảo vệ được tất cả niềm hy vọng của anh.
Trong lòng Chu Đình An cảm kích không nói nên lời.
“Vân Khinh, cảm ơn. . . Cảm ơn em. Tôi đại diện cho toàn bộ nhân viên của Dược nghiệp Chu thị hoan nghênh em gia nhập!”
“Là em hẳn nên cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Bùi Vân Khinh thu hồi bàn tay, liếc nhìn Cố Tây Phán, “Dì Cố, sau này mọi người đều là cổ đông của công ty, mong. . . Dì chiếu cố nhiều hơn!”
Người mua cổ phiếu vậy mà lại là Bùi Vân Khinh!
Cố Tây Phán hừ lạnh, “Nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là Bùi tiểu thư đã ngủ không ít lần với Đường bộ trưởng rồi đi?”
Chu Đình An tức giận, “Cố Tây Phán, cô đừng có mà quá phận!”
“Hừ!” Cố Tây Phán ngữ khí lại càng cay độc, “Che chở cô ta như vậy, nói không chừng là hai người cũng đã từng lên giường với nhau rồi?”
Cô gái ngây thơ toả sáng trong kí ức, lúc nào lại biến thành một con người thấp kém kinh tởm như vậy!
Bốp!
Một âm thanh giòn tan vang lên, tay phải của Chu Đình An hung hăng nện xuống khuôn mặt của Cố Tây Phán.
“Anh. . .”Cố Tây Phán ôm mặt, “Chu Đình An, anh. . . Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Chu Đình An nheo mắt nhìn cô ta, dáng vẻ đó không khác nhìn một đống phân chó.
“Bởi vì cô làm cho tôi cảm thấy buồn nôn!”
“Chu tiên sinh!” Luật sư đi cùng với Cố Tây Phán đứng bên cạnh lập tức đi lên phía trước, “Tôi yêu cầu ngài lập tức xin lỗi Cố tiểu thư, nếu không thì chúng tôi sẽ kiện ngài tội cố ý gây thương tích cho Cố tiểu thư.”
“Được thôi!” Chu Đình An cười lạnh, “Tuỳ các người!”
“Cố ý gây thương tích?” Bùi Vân Khinh khoanh tay, “Sao tôi lại không thấy, mấy người có ai thấy Chu lão sư đánh Cố tiểu thư không?”
“Tôi không thấy!” Trợ lý đáp.
“Tôi cũng không thấy!” Luật sư cũng phụ hoạ theo, “Tôi chỉ nghe thấy Cố Tây Phán tiểu thư vũ nhục danh dự của cô, Chu tiên sinh cùng Đường bộ trưởng, hơn nữa. . .” Luật sư đứng thẳng cầm chiếc điện thoại đang ghi âm, “Tôi đã ghi âm lại tất cả chứng cứ!”
“Dì Cố.” Bùi Vân Khinh cười tít mắt, “Theo như dì thấy thì trong chúng ta ai có phần thắng hơn?”
Cố Tây Phán tức đến nỗi ngực phập phồng, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt lại, móng tay giả đều cắm vào lòng bàn tay đến đau nhức.
“Hôm nay mọi người đều đến họp, vậy thì tôi liền nói cho rõ ràng.” Cô ta kiêu ngạo hất mặt, “Đừng cho rằng cô mua được cổ phiếu của Chu thị thì có thể mọi chuyện suôn sẻ. Xưởng thuốc này căn bản không sản xuất được bao nhiêu viên thuốc, không có đầu tư của tôi cùng dây chuyền sản xuất của xưởng thuốc Cố Thị, các người căn bản thuốc mời đều không sản xuất được, chứ đừng nói là thí nghiệm lâm sàng!”
“Ha. . .” Bùi Vân Khinh cười lớn, “Dì Cố, dì có biết người có tiền trên thế giới này không chỉ có một mình dì. Nếu dì đã là cổ đông của Chu thị thì tôi không ngại nói cho dì biết, Quỹ ngân sách của tôi cùng Trình Thiên Hữu đã đạt được thoả thuận, toàn lực dốc hết sức kiên trì nghiên cứu phát triển thuốc mới, hơn nữa. . .”
Cô nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ.
“Một vị đối tác khác của chúng ta cũng đã đến đây rồi!”
Cố Tây Phán quay mặt lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ở dưới lầu, một người trẻ tuổi đang dìu một ông lão từ trên xuống.
Cố Tây Phán nhận ra ông lão đó chính là gia chủ La gia, tia hy vọng cuối cùng của Cố Tây Phán cũng theo đó mà tan biến.
Nếu là như vậy, số cổ phiếu trong tay Cố Tây Phán sẽ vượt qua số cổ phiếu của anh, Dược nghiệp Chu thị liền sẽ bị đổi chủ.
Cho nên anh mới nói thà rằng đem bán những thuốc mới cho người khác chứ không bao giờ giao cho cô ta.
Nếu Bùi Vân Khinh mới là người mua số cổ phiếu kia thì anh hoàn toàn không phải lo lắng chuyện Cố Tây Phán cướp đoạt Dược nghiệp Chu thị.
Sự xuất hiện của Bùi Vân Khinh không chỉ bảo trì được Dược nghiệp Chu thị mà còn bảo vệ được tất cả niềm hy vọng của anh.
Trong lòng Chu Đình An cảm kích không nói nên lời.
“Vân Khinh, cảm ơn. . . Cảm ơn em. Tôi đại diện cho toàn bộ nhân viên của Dược nghiệp Chu thị hoan nghênh em gia nhập!”
“Là em hẳn nên cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Bùi Vân Khinh thu hồi bàn tay, liếc nhìn Cố Tây Phán, “Dì Cố, sau này mọi người đều là cổ đông của công ty, mong. . . Dì chiếu cố nhiều hơn!”
Người mua cổ phiếu vậy mà lại là Bùi Vân Khinh!
Cố Tây Phán hừ lạnh, “Nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là Bùi tiểu thư đã ngủ không ít lần với Đường bộ trưởng rồi đi?”
Chu Đình An tức giận, “Cố Tây Phán, cô đừng có mà quá phận!”
“Hừ!” Cố Tây Phán ngữ khí lại càng cay độc, “Che chở cô ta như vậy, nói không chừng là hai người cũng đã từng lên giường với nhau rồi?”
Cô gái ngây thơ toả sáng trong kí ức, lúc nào lại biến thành một con người thấp kém kinh tởm như vậy!
Bốp!
Một âm thanh giòn tan vang lên, tay phải của Chu Đình An hung hăng nện xuống khuôn mặt của Cố Tây Phán.
“Anh. . .”Cố Tây Phán ôm mặt, “Chu Đình An, anh. . . Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Chu Đình An nheo mắt nhìn cô ta, dáng vẻ đó không khác nhìn một đống phân chó.
“Bởi vì cô làm cho tôi cảm thấy buồn nôn!”
“Chu tiên sinh!” Luật sư đi cùng với Cố Tây Phán đứng bên cạnh lập tức đi lên phía trước, “Tôi yêu cầu ngài lập tức xin lỗi Cố tiểu thư, nếu không thì chúng tôi sẽ kiện ngài tội cố ý gây thương tích cho Cố tiểu thư.”
“Được thôi!” Chu Đình An cười lạnh, “Tuỳ các người!”
“Cố ý gây thương tích?” Bùi Vân Khinh khoanh tay, “Sao tôi lại không thấy, mấy người có ai thấy Chu lão sư đánh Cố tiểu thư không?”
“Tôi không thấy!” Trợ lý đáp.
“Tôi cũng không thấy!” Luật sư cũng phụ hoạ theo, “Tôi chỉ nghe thấy Cố Tây Phán tiểu thư vũ nhục danh dự của cô, Chu tiên sinh cùng Đường bộ trưởng, hơn nữa. . .” Luật sư đứng thẳng cầm chiếc điện thoại đang ghi âm, “Tôi đã ghi âm lại tất cả chứng cứ!”
“Dì Cố.” Bùi Vân Khinh cười tít mắt, “Theo như dì thấy thì trong chúng ta ai có phần thắng hơn?”
Cố Tây Phán tức đến nỗi ngực phập phồng, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt lại, móng tay giả đều cắm vào lòng bàn tay đến đau nhức.
“Hôm nay mọi người đều đến họp, vậy thì tôi liền nói cho rõ ràng.” Cô ta kiêu ngạo hất mặt, “Đừng cho rằng cô mua được cổ phiếu của Chu thị thì có thể mọi chuyện suôn sẻ. Xưởng thuốc này căn bản không sản xuất được bao nhiêu viên thuốc, không có đầu tư của tôi cùng dây chuyền sản xuất của xưởng thuốc Cố Thị, các người căn bản thuốc mời đều không sản xuất được, chứ đừng nói là thí nghiệm lâm sàng!”
“Ha. . .” Bùi Vân Khinh cười lớn, “Dì Cố, dì có biết người có tiền trên thế giới này không chỉ có một mình dì. Nếu dì đã là cổ đông của Chu thị thì tôi không ngại nói cho dì biết, Quỹ ngân sách của tôi cùng Trình Thiên Hữu đã đạt được thoả thuận, toàn lực dốc hết sức kiên trì nghiên cứu phát triển thuốc mới, hơn nữa. . .”
Cô nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ.
“Một vị đối tác khác của chúng ta cũng đã đến đây rồi!”
Cố Tây Phán quay mặt lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ở dưới lầu, một người trẻ tuổi đang dìu một ông lão từ trên xuống.
Cố Tây Phán nhận ra ông lão đó chính là gia chủ La gia, tia hy vọng cuối cùng của Cố Tây Phán cũng theo đó mà tan biến.
Bình luận facebook