Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Khương Hằng tiếp cận Vũ Văn Hợp Diệp rõ ràng vì Lục Quý Trì.
Mặc dù nàng không biết cụ thể Lục Quý Trì đang muốn làm gì, nhưng qua lần nói chuyện dạo trước, trong đầu nàng đại khái đã có phương hướng. Chẳng qua việc cơ mật triều đình, Lục Quý Trì đã không muốn để nàng hay, nên nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ thi thoảng lấy được chút tin tức từ chỗ Ngụy Nhất Đao lúc anh ta tới tặng đồ, cân nhắc thêm tiến triển của quá trình, sau đó âm thầm tìm hiểu tư liệu về anh em nhà Vũ Văn để chuẩn bị chiến đấu — không phải nàng không tin năng lực làm việc của Lục Quý Trì, nàng âm thầm che chở cho chàng vì không muốn chàng dính líu quá mức. Chuyện liên quan tới giao tranh hai nước, mối quan hệ giữa Lục Quý Trì và Chiêu Ninh đế trước đó lại như vậy, lòng nàng ít nhiều lo lắng, sợ bắt trắc xảy ra, khiến chàng lâm vào hiểm cảnh.
Nói tới hôm nay, thật ra Khương Hằng cũng không chắc chắn Vũ Văn Hợp Diệp sẽ ra ngoai, nàng chỉ biết sinh nhật Vũ Văn Cạnh đang tới gần, lại hỏi được hành trình sắp tới nội cung sắp xếp cho sứ đoàn Bắc Hạ từ chỗ Tần Tranh, vì thế phỏng đoán Vũ Văn Hợp Diệp hẳn sẽ đi mua quà cho anh nàng ấy vào lúc này, bèn đi thử may mắn.
Không ngờ số hên, nàng lại gặp được thật.
Trong lòng Khương Hằng vui sướng, vừa đi vừa nói chuyện với Vũ Văn Hợp Diệp.
Vẻ ngoài của nàng thanh tú, giọng nói ngọt ngào, thoạt nghe vô hại, hơn nữa miệng cười mắt híp, dễ khiến người đối diện buông lỏng phòng bị. Vũ Văn Hợp Diệp vốn có đề phòng với nàng theo bản năng, cũng dần vơi đi.
Nhận ra điều này, đề tài nói chuyện của Khương Hằng bắt đầu thay đổi, dần dần từ sở thích của Vũ Văn Cạnh chuyển tới những khía cạnh khác.
Vũ Văn Hợp Diệp hồn nhiên không biết, thoáng chốc đã kể sạch sành sanh chuyện của bản thân — đương nhiên, ban đầu đều là những chuyện vặt vãnh không quan trọng, ví dụ như trời sinh nàng ấy thể lực tốt, năm tuổi đã bóp tan một cục đá lớn, nàng ấy còn không thích đồ ngọt, thích há miệng to ăn miếng thịt lớn, uống rượu các kiểu.
Đến khi đôi bên quen thuộc, để tài cũng dần lệch hướng. Từ từ, Khương Hằng đã biết sở dĩ Vũ Văn Hợp Diệp đồng ý tới hòa thân, là bởi phụ vương nàng tin mấy lời gièm pha của anh hai Vũ Văn Minh, muốn gả nàng cho một ông già đã hơn năm mươi tuổi. Mẹ mất sớm, gia đình cậu lại bị Vũ Văn Minh mưu hại khiến nàng không còn thế lực chống đỡ, chỉ có thể tìm cách tự cứu lấy mình. Còn Vũ Văn Cạnh, sở dĩ y giữ vững lập trường đàm phán hòa bình, là bởi bản thân y đã trải qua sự khốn khổ vì chiến tranh, từng trơ mắt nhìn người yêu mất mạng trong giao chiến. Vì vậy, y hy vọng có thể cùng Đại Chu kết mối giao hảo, trên đời này sẽ không còn khói lửa chiến tranh…
Khương Hằng là một người giỏi quan sát, cũng giỏi nói những chuyện trên trời dưới đất…
Nàng biết nên nói như thế nào để đối phương cảm thấy thích thú, sinh cảm giác tín nhiệm với mình, cũng biết làm sao để tránh chạm vào kiêng kỵ của đối phương, làm đối phương chán ghét. Vì thế mặc dù cảm thấy hôm nay bản thân có hơi nhiều lời, nhưng Vũ Văn Hợp Diệp cũng không cả nghĩ, chỉ đơn giản cho rằng bản thân và Khương Hằng quá hợp nhau, chứ không mảy may nghi ngờ.
Hai người vừa dạo phố vừa tán gẫu, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
“Vậy ta lấy cái này! Gói lại cho ta.”
Hơn nửa canh giờ sau, hai người đã chọn được quà từ một cửa hàng đồ ngọc cuối phố Trường Nhai, Vũ Văn Hợp Diệp rất đỗi vui mừng, vỗ bả vai Khương Hằng, nói: “Hôm nay nàng bận bịu vì ta như vậy, để ta mời nàng ăn cơm!”
“Thịnh tình của công chúa, vốn tôi không nên từ chối, song tôi đã có hẹn với bạn từ trước, cho nên…” Vị công chúa Bắc Hạ này tính cách rất tốt, đáng tiếc lập trường bất đồng, không thể làm bạn. Khương Hằng cười khẽ, hẹn, “Hay để lần khác nhé?”
“Ha ha được! Nhưng ta cũng không chắc mình có thể ở lại kinh thành bao lâu, ngày mai luôn đi?” Chuyện đàm phán mãi không có tiến triển, hôn sự của Vũ Văn Hợp Diệp cũng bị trì hoãn. Nàng vốn vì tránh ám hại của Vũ Văn Minh mới đồng ý chuyện hòa thân, hôm nay triều cục Bắc Hạ có biến, chuyện hòa thân không chừng sẽ bị hủy, hơn nữa nàng đối với chuyện này cũng có phần bài xích, nên mới vô thức bật thốt ra câu trên.
Người nói vô tình, người nghe có ý. Trong lòng Khương Hằng khẽ động, nàng kinh ngạc nhìn đối phương: “Đương nhiên là được, nhưng sao tự nhiên công chúa lại nói vậy?”
“À, ta thuận miệng thôi…” Vũ Văn Hợp Diệp lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, cười ha hả chuyển sang đề tài khác.
Khương Hằng hiển nhiên không gặng hỏi, chỉ là cái đầu bình tĩnh đã có suy tính — chuyện hòa thân nếu đã đệ ra, tuyệt không thể tùy tiện hủy bỏ, nhưng nghe ý của Vũ Văn Hợp Diệp lại tựa hồ sẽ không tiếp tục? Nàng ấy còn nói như thể sẽ nhanh chóng rời khỏi Đại Chu…
Chẳng lẽ chuyện đàm phán có biến?
Song nàng ấy cũng đã khẳng định, ý muốn hòa bình của Vũ Văn Cạnh rất kiên định, không dễ dàng thay đổi.
Nếu vậy…
Hàng mi dài của Khương Hằng khẽ chớp, nàng lơ đễnh dò xét đôi ba câu, trong đầu nhen ý.
Nội quốc Bắc Hạ hẳn đã xảy ra vấn đề, hơn nữa còn rất lớn.
Đây là một tin tức rất trọng yếu, Khương Hằng không thể xác định Lục Quý Trì đã biết hay chưa, thế nên sau khi cáo biệt với Vũ Văn Hợp Diệp, một bên nàng phái người đi tìm Lạc Như, báo nàng sẽ đến trễ, một bên nhanh chóng đi đến Tần gia.
***
Lúc Khương Hằng tới nơi, Tần Tranh đang ngồi bên bờ ao trong hậu viện suy ngẫm chuyện nhân sinh.
Từ ngày vô tình trông thấy bức họa mỹ nam cởi trần trong hà bao của thập công chúa… Chính xác mà nói, bức Tần Tranh hở nửa thân trên, tâm trạng của hắn luôn trong trạng thái hết sức kỳ quặc.
Tướng mạo hay tính cách của thập công chúa khá giống với người em gái mất sớm của hắn, vì thế hắn luốn đối đãi với nàng như em gái, thường săn sóc hỏi han. Nào ngờ con bé lại nảy sinh tình yêu nam nữ, còn lén lút vẽ tranh hắn cởi trần tắm rồi mang theo bên người!
Hở nửa thân tắm đó, đến hắn xem còn thấy đỏ mặt!
Tần Tranh vẫn thật sự mịt mờ.
Là hắn già rồi hay các thiếu nữ bây giờ đều bạo gan như vậy?
“Anh họ đang làm gì thế?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, kéo Tần Tranh trở về thực tại, ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra là cô em họ xấu xa nhà mình.
“Cô tới làm gì?”
Trên nét mặt của hắn không có biểu hiện bất thường, nhưng đôi mắt không giấu được vẻ ngu ngơ, Khương Hằng liếc qua cũng đoán được hắn bị sao, khóe miệng nàng hơi cong lên, giọng ôn tồn bảo: “Vừa rồi trên đường, em gặp công chúa…”
Công chúa?
Trong đầu thoáng qua hình ảnh thập công chúa ôm mặt đỏ bừng chạy mất, thiếu chút nữa đụng đầu vào cây cột nhà, Tần Tranh chợt thấy mất tự nhiên, nhắm mắt: “Không cần thăm dò anh, anh không cầm thú như vậy.”
Thập công chúa so với hắn còn nhỏ hơn mười tuổi lận, sao hắn có thể xuống tay được!
Khương Hằng hài hước nhìn hắn, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Em đang bảo là Vũ Văn công chúa của Bắc Hạ, anh nghĩ đi đâu thế?”
Tần Tranh: “…”
“Trông căng thẳng thế này, tựa như đang giấu diếm điều gì, chẳng lẽ chị dâu tương lai của em…”
“Im đi!”
Trông ông anh họ đang bóp trán bày ra vẻ nhức đầu, Khương Hằng cực kỳ buồn cười, hóa ra thập công chúa không hẳn là không có hy vọng. Tuy nhiên hiện giờ nàng có chuyện quan trọng cần làm, không thể tiếp tục trêu chọc người khác, chỉ nhướn mày cười bảo: “Được rồi, không làm khó anh. Lúc nãy trên đường em gặp Vũ Văn Hợp Diệp, nói chuyện với nàng ấy, lấy được không ít tin tức…”
Thời điểm Khương Hằng hỏi hắn xin lịch trình của sứ đoàn Bắc Hạ, Tần Tranh cũng đoán được nàng đã biết chuyện Lục Quý Trì có nhiệm vụ trên người. Chẳng qua Khương Hằng không thẳng thừng hỏi, hắn chỉ đành làm bộ như không biết, nhưng hiện giờ thì không thể bình tĩnh nổi: “Sao em lại điều tra được mấy tin này?”
Lòng dạ Vũ Văn Cạnh khá sâu, mấy người bọn hắn ngày ngày giao thiệp với ý, cũng không dò la được tin gì hữu hiệu, thế mà Khương Hằng mới chạm mặt Vũ Văn Hợp Diệp đôi lần, lại biết được nhiều như thế?!
Đặc biệt là chuyện nội bộ Bắc Hạ có biến, ngay cả phía Chiêu Ninh đế còn chưa nhận được tin!
“Dĩ nhiên là lấy được từ miệng của Vũ Văn công chúa rồi. Chính biến Bắc Hạ là em suy đoán thôi, nhưng nắm chắc tới bảy, tám phần.” Khương Hằng dứt lời cười tít mắt, đoạn bảo: “Em không rõ cụ thể điện hạ phải làm gì, nhưng những tin này với chàng chắc chắc sẽ có ích, giờ anh đi ngay tới phủ Tấn vương một chuyến, giúp em chuyển cho chàng nha.”
Tần Tranh: “…Sao cô không tự đi?”
“Chàng không muốn để em can thiệp vào chuyện này.” Bất kể Lục Quý Trì vì ngại nàng lo lắng hay vì lý do gì mà dối nàng, nàng cũng sẽ tôn trọng ý của chàng. Khương Hằng cười khẽ, cất giọng nhẹ tênh, “Anh họ cũng đừng lỡ miệng đấy, nếu không cậu mợ lại biết chuyện anh mến mộ thập công chúa, còn vẽ bức họa về nàng ngày ngày mang theo bên mình mất.”
Tần Tranh: “…”
Có giỏi thì cô vô sỉ hơn nữa đi?!
***
Sau khi giao phó chuyện trọng đại cho ông anh họ đáng ghét, Khương Hằng bèn tìm Lạc Như đi dạo phố.
Tần Tranh thấy phiền với cô em bụng dạ xấu xa ghê gớm, nhưng vẫn vác bản mặt bình tĩnh, lạnh lùng đi tới phủ Tấn vương, chuẩn bị trả thù bên chỗ em rể tương lai.
Thế mà Lục Quý Trì không cho hắn cơ hội đó, trái lại vừa trông thấy hắn đã ghét bỏ hừ một tiếng: “Anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ đã nghĩ kĩ càng, muốn làm em rể của bổn vương đấy à?”
Tần Tranh: “…”
Em rể cái đầu ngươi ý!
Đè nén xúc động muốn đấm một quyền lên người tên Tấn vương xấu xa này, Tần Tranh sầm mặt, nhanh chóng truyền đạt lại những chuyện Khương Hăng giao phó, sau đó trợn mắt định rời đi.
“Khoan đã, anh vừa nói Vũ Văn Cạnh vô cùng kiên định với chuyện đàm phán hòa bình sao?” Tần Tranh là tâm phúc của Chiêu Ninh đế, Chiêu Ninh đế thường xuyên kêu hắn truyền lời cho chàng, vì thế Lục Quý Trì không cảm thấy kỳ quái, chỉ buồn bực bảo, “Nếu thế thì y thật sự tới đàm phán? Đã vậy, sao y còn do do dự dự như sắp làm chuyện tày trời thế nhỉ?”
Tần Tranh cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhắc tới vấn đề này, Khương Hằng khẳng định rất chắc chắn, không phải giả, vì thế hắn chỉ bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô tình, ám chỉ mình không biết.
“Cũng đúng, anh biết thì còn cần ta tra làm gì…” Lục Quý Trì rơi vào trầm tư.
Ngại chàng lại nhắc chuyện thập công chúa, Tần Tranh không chần chờ, nhanh chóng rời đi. Lục Quý Trì lúc này không có tâm tư quản chuyện đó, vẫy tay với hắn, rồi trở về phòng nghiên cứu tin mới nhận được.
Lúc bắt đầu mới còn ban trưa, đợi chàng nghĩ xong buổi tối nên nói mấy lời khách sáo gì với Vũ Văn Cạnh, trời đã sẩm tối.
“Bày cơm bày cơm, đói chết ta rồi.”
“Dạ!”
Cơm xong xuôi lại nhàn nhã tắm rửa, lúc này Lục Quý Trì mới lén lút đạp bóng đêm ra ngoài, đi tới Trường Phong tửu lâu.
Hệt như lần trước, Vũ Văn Cạnh – đang xoa tay háo hức, chuẩn bị bán đứng đồng đội – đã đợi chàng sẵn ở đó.
Mặc dù nàng không biết cụ thể Lục Quý Trì đang muốn làm gì, nhưng qua lần nói chuyện dạo trước, trong đầu nàng đại khái đã có phương hướng. Chẳng qua việc cơ mật triều đình, Lục Quý Trì đã không muốn để nàng hay, nên nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ thi thoảng lấy được chút tin tức từ chỗ Ngụy Nhất Đao lúc anh ta tới tặng đồ, cân nhắc thêm tiến triển của quá trình, sau đó âm thầm tìm hiểu tư liệu về anh em nhà Vũ Văn để chuẩn bị chiến đấu — không phải nàng không tin năng lực làm việc của Lục Quý Trì, nàng âm thầm che chở cho chàng vì không muốn chàng dính líu quá mức. Chuyện liên quan tới giao tranh hai nước, mối quan hệ giữa Lục Quý Trì và Chiêu Ninh đế trước đó lại như vậy, lòng nàng ít nhiều lo lắng, sợ bắt trắc xảy ra, khiến chàng lâm vào hiểm cảnh.
Nói tới hôm nay, thật ra Khương Hằng cũng không chắc chắn Vũ Văn Hợp Diệp sẽ ra ngoai, nàng chỉ biết sinh nhật Vũ Văn Cạnh đang tới gần, lại hỏi được hành trình sắp tới nội cung sắp xếp cho sứ đoàn Bắc Hạ từ chỗ Tần Tranh, vì thế phỏng đoán Vũ Văn Hợp Diệp hẳn sẽ đi mua quà cho anh nàng ấy vào lúc này, bèn đi thử may mắn.
Không ngờ số hên, nàng lại gặp được thật.
Trong lòng Khương Hằng vui sướng, vừa đi vừa nói chuyện với Vũ Văn Hợp Diệp.
Vẻ ngoài của nàng thanh tú, giọng nói ngọt ngào, thoạt nghe vô hại, hơn nữa miệng cười mắt híp, dễ khiến người đối diện buông lỏng phòng bị. Vũ Văn Hợp Diệp vốn có đề phòng với nàng theo bản năng, cũng dần vơi đi.
Nhận ra điều này, đề tài nói chuyện của Khương Hằng bắt đầu thay đổi, dần dần từ sở thích của Vũ Văn Cạnh chuyển tới những khía cạnh khác.
Vũ Văn Hợp Diệp hồn nhiên không biết, thoáng chốc đã kể sạch sành sanh chuyện của bản thân — đương nhiên, ban đầu đều là những chuyện vặt vãnh không quan trọng, ví dụ như trời sinh nàng ấy thể lực tốt, năm tuổi đã bóp tan một cục đá lớn, nàng ấy còn không thích đồ ngọt, thích há miệng to ăn miếng thịt lớn, uống rượu các kiểu.
Đến khi đôi bên quen thuộc, để tài cũng dần lệch hướng. Từ từ, Khương Hằng đã biết sở dĩ Vũ Văn Hợp Diệp đồng ý tới hòa thân, là bởi phụ vương nàng tin mấy lời gièm pha của anh hai Vũ Văn Minh, muốn gả nàng cho một ông già đã hơn năm mươi tuổi. Mẹ mất sớm, gia đình cậu lại bị Vũ Văn Minh mưu hại khiến nàng không còn thế lực chống đỡ, chỉ có thể tìm cách tự cứu lấy mình. Còn Vũ Văn Cạnh, sở dĩ y giữ vững lập trường đàm phán hòa bình, là bởi bản thân y đã trải qua sự khốn khổ vì chiến tranh, từng trơ mắt nhìn người yêu mất mạng trong giao chiến. Vì vậy, y hy vọng có thể cùng Đại Chu kết mối giao hảo, trên đời này sẽ không còn khói lửa chiến tranh…
Khương Hằng là một người giỏi quan sát, cũng giỏi nói những chuyện trên trời dưới đất…
Nàng biết nên nói như thế nào để đối phương cảm thấy thích thú, sinh cảm giác tín nhiệm với mình, cũng biết làm sao để tránh chạm vào kiêng kỵ của đối phương, làm đối phương chán ghét. Vì thế mặc dù cảm thấy hôm nay bản thân có hơi nhiều lời, nhưng Vũ Văn Hợp Diệp cũng không cả nghĩ, chỉ đơn giản cho rằng bản thân và Khương Hằng quá hợp nhau, chứ không mảy may nghi ngờ.
Hai người vừa dạo phố vừa tán gẫu, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
“Vậy ta lấy cái này! Gói lại cho ta.”
Hơn nửa canh giờ sau, hai người đã chọn được quà từ một cửa hàng đồ ngọc cuối phố Trường Nhai, Vũ Văn Hợp Diệp rất đỗi vui mừng, vỗ bả vai Khương Hằng, nói: “Hôm nay nàng bận bịu vì ta như vậy, để ta mời nàng ăn cơm!”
“Thịnh tình của công chúa, vốn tôi không nên từ chối, song tôi đã có hẹn với bạn từ trước, cho nên…” Vị công chúa Bắc Hạ này tính cách rất tốt, đáng tiếc lập trường bất đồng, không thể làm bạn. Khương Hằng cười khẽ, hẹn, “Hay để lần khác nhé?”
“Ha ha được! Nhưng ta cũng không chắc mình có thể ở lại kinh thành bao lâu, ngày mai luôn đi?” Chuyện đàm phán mãi không có tiến triển, hôn sự của Vũ Văn Hợp Diệp cũng bị trì hoãn. Nàng vốn vì tránh ám hại của Vũ Văn Minh mới đồng ý chuyện hòa thân, hôm nay triều cục Bắc Hạ có biến, chuyện hòa thân không chừng sẽ bị hủy, hơn nữa nàng đối với chuyện này cũng có phần bài xích, nên mới vô thức bật thốt ra câu trên.
Người nói vô tình, người nghe có ý. Trong lòng Khương Hằng khẽ động, nàng kinh ngạc nhìn đối phương: “Đương nhiên là được, nhưng sao tự nhiên công chúa lại nói vậy?”
“À, ta thuận miệng thôi…” Vũ Văn Hợp Diệp lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, cười ha hả chuyển sang đề tài khác.
Khương Hằng hiển nhiên không gặng hỏi, chỉ là cái đầu bình tĩnh đã có suy tính — chuyện hòa thân nếu đã đệ ra, tuyệt không thể tùy tiện hủy bỏ, nhưng nghe ý của Vũ Văn Hợp Diệp lại tựa hồ sẽ không tiếp tục? Nàng ấy còn nói như thể sẽ nhanh chóng rời khỏi Đại Chu…
Chẳng lẽ chuyện đàm phán có biến?
Song nàng ấy cũng đã khẳng định, ý muốn hòa bình của Vũ Văn Cạnh rất kiên định, không dễ dàng thay đổi.
Nếu vậy…
Hàng mi dài của Khương Hằng khẽ chớp, nàng lơ đễnh dò xét đôi ba câu, trong đầu nhen ý.
Nội quốc Bắc Hạ hẳn đã xảy ra vấn đề, hơn nữa còn rất lớn.
Đây là một tin tức rất trọng yếu, Khương Hằng không thể xác định Lục Quý Trì đã biết hay chưa, thế nên sau khi cáo biệt với Vũ Văn Hợp Diệp, một bên nàng phái người đi tìm Lạc Như, báo nàng sẽ đến trễ, một bên nhanh chóng đi đến Tần gia.
***
Lúc Khương Hằng tới nơi, Tần Tranh đang ngồi bên bờ ao trong hậu viện suy ngẫm chuyện nhân sinh.
Từ ngày vô tình trông thấy bức họa mỹ nam cởi trần trong hà bao của thập công chúa… Chính xác mà nói, bức Tần Tranh hở nửa thân trên, tâm trạng của hắn luôn trong trạng thái hết sức kỳ quặc.
Tướng mạo hay tính cách của thập công chúa khá giống với người em gái mất sớm của hắn, vì thế hắn luốn đối đãi với nàng như em gái, thường săn sóc hỏi han. Nào ngờ con bé lại nảy sinh tình yêu nam nữ, còn lén lút vẽ tranh hắn cởi trần tắm rồi mang theo bên người!
Hở nửa thân tắm đó, đến hắn xem còn thấy đỏ mặt!
Tần Tranh vẫn thật sự mịt mờ.
Là hắn già rồi hay các thiếu nữ bây giờ đều bạo gan như vậy?
“Anh họ đang làm gì thế?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, kéo Tần Tranh trở về thực tại, ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra là cô em họ xấu xa nhà mình.
“Cô tới làm gì?”
Trên nét mặt của hắn không có biểu hiện bất thường, nhưng đôi mắt không giấu được vẻ ngu ngơ, Khương Hằng liếc qua cũng đoán được hắn bị sao, khóe miệng nàng hơi cong lên, giọng ôn tồn bảo: “Vừa rồi trên đường, em gặp công chúa…”
Công chúa?
Trong đầu thoáng qua hình ảnh thập công chúa ôm mặt đỏ bừng chạy mất, thiếu chút nữa đụng đầu vào cây cột nhà, Tần Tranh chợt thấy mất tự nhiên, nhắm mắt: “Không cần thăm dò anh, anh không cầm thú như vậy.”
Thập công chúa so với hắn còn nhỏ hơn mười tuổi lận, sao hắn có thể xuống tay được!
Khương Hằng hài hước nhìn hắn, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Em đang bảo là Vũ Văn công chúa của Bắc Hạ, anh nghĩ đi đâu thế?”
Tần Tranh: “…”
“Trông căng thẳng thế này, tựa như đang giấu diếm điều gì, chẳng lẽ chị dâu tương lai của em…”
“Im đi!”
Trông ông anh họ đang bóp trán bày ra vẻ nhức đầu, Khương Hằng cực kỳ buồn cười, hóa ra thập công chúa không hẳn là không có hy vọng. Tuy nhiên hiện giờ nàng có chuyện quan trọng cần làm, không thể tiếp tục trêu chọc người khác, chỉ nhướn mày cười bảo: “Được rồi, không làm khó anh. Lúc nãy trên đường em gặp Vũ Văn Hợp Diệp, nói chuyện với nàng ấy, lấy được không ít tin tức…”
Thời điểm Khương Hằng hỏi hắn xin lịch trình của sứ đoàn Bắc Hạ, Tần Tranh cũng đoán được nàng đã biết chuyện Lục Quý Trì có nhiệm vụ trên người. Chẳng qua Khương Hằng không thẳng thừng hỏi, hắn chỉ đành làm bộ như không biết, nhưng hiện giờ thì không thể bình tĩnh nổi: “Sao em lại điều tra được mấy tin này?”
Lòng dạ Vũ Văn Cạnh khá sâu, mấy người bọn hắn ngày ngày giao thiệp với ý, cũng không dò la được tin gì hữu hiệu, thế mà Khương Hằng mới chạm mặt Vũ Văn Hợp Diệp đôi lần, lại biết được nhiều như thế?!
Đặc biệt là chuyện nội bộ Bắc Hạ có biến, ngay cả phía Chiêu Ninh đế còn chưa nhận được tin!
“Dĩ nhiên là lấy được từ miệng của Vũ Văn công chúa rồi. Chính biến Bắc Hạ là em suy đoán thôi, nhưng nắm chắc tới bảy, tám phần.” Khương Hằng dứt lời cười tít mắt, đoạn bảo: “Em không rõ cụ thể điện hạ phải làm gì, nhưng những tin này với chàng chắc chắc sẽ có ích, giờ anh đi ngay tới phủ Tấn vương một chuyến, giúp em chuyển cho chàng nha.”
Tần Tranh: “…Sao cô không tự đi?”
“Chàng không muốn để em can thiệp vào chuyện này.” Bất kể Lục Quý Trì vì ngại nàng lo lắng hay vì lý do gì mà dối nàng, nàng cũng sẽ tôn trọng ý của chàng. Khương Hằng cười khẽ, cất giọng nhẹ tênh, “Anh họ cũng đừng lỡ miệng đấy, nếu không cậu mợ lại biết chuyện anh mến mộ thập công chúa, còn vẽ bức họa về nàng ngày ngày mang theo bên mình mất.”
Tần Tranh: “…”
Có giỏi thì cô vô sỉ hơn nữa đi?!
***
Sau khi giao phó chuyện trọng đại cho ông anh họ đáng ghét, Khương Hằng bèn tìm Lạc Như đi dạo phố.
Tần Tranh thấy phiền với cô em bụng dạ xấu xa ghê gớm, nhưng vẫn vác bản mặt bình tĩnh, lạnh lùng đi tới phủ Tấn vương, chuẩn bị trả thù bên chỗ em rể tương lai.
Thế mà Lục Quý Trì không cho hắn cơ hội đó, trái lại vừa trông thấy hắn đã ghét bỏ hừ một tiếng: “Anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ đã nghĩ kĩ càng, muốn làm em rể của bổn vương đấy à?”
Tần Tranh: “…”
Em rể cái đầu ngươi ý!
Đè nén xúc động muốn đấm một quyền lên người tên Tấn vương xấu xa này, Tần Tranh sầm mặt, nhanh chóng truyền đạt lại những chuyện Khương Hăng giao phó, sau đó trợn mắt định rời đi.
“Khoan đã, anh vừa nói Vũ Văn Cạnh vô cùng kiên định với chuyện đàm phán hòa bình sao?” Tần Tranh là tâm phúc của Chiêu Ninh đế, Chiêu Ninh đế thường xuyên kêu hắn truyền lời cho chàng, vì thế Lục Quý Trì không cảm thấy kỳ quái, chỉ buồn bực bảo, “Nếu thế thì y thật sự tới đàm phán? Đã vậy, sao y còn do do dự dự như sắp làm chuyện tày trời thế nhỉ?”
Tần Tranh cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhắc tới vấn đề này, Khương Hằng khẳng định rất chắc chắn, không phải giả, vì thế hắn chỉ bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô tình, ám chỉ mình không biết.
“Cũng đúng, anh biết thì còn cần ta tra làm gì…” Lục Quý Trì rơi vào trầm tư.
Ngại chàng lại nhắc chuyện thập công chúa, Tần Tranh không chần chờ, nhanh chóng rời đi. Lục Quý Trì lúc này không có tâm tư quản chuyện đó, vẫy tay với hắn, rồi trở về phòng nghiên cứu tin mới nhận được.
Lúc bắt đầu mới còn ban trưa, đợi chàng nghĩ xong buổi tối nên nói mấy lời khách sáo gì với Vũ Văn Cạnh, trời đã sẩm tối.
“Bày cơm bày cơm, đói chết ta rồi.”
“Dạ!”
Cơm xong xuôi lại nhàn nhã tắm rửa, lúc này Lục Quý Trì mới lén lút đạp bóng đêm ra ngoài, đi tới Trường Phong tửu lâu.
Hệt như lần trước, Vũ Văn Cạnh – đang xoa tay háo hức, chuẩn bị bán đứng đồng đội – đã đợi chàng sẵn ở đó.
Bình luận facebook