Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Lục Quý Trì bị thập công chúa làm cho bối rối, vội vã xoa tóc cô nàng trấn an: “Đang yên lành sao tự nhiên muốn hồi cung, có chuyện gì à?”
“Em…” Nhớ lại tình huống vừa rồi, thập công chúa vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, không biết nên mở lời làm sao, lắp ba lắp bắp hồi lâu cũng chỉ đứt quãng thốt ra được ba chữ ‘Tần tướng quân’.
Lục Quý Trì ngẩn người, chợt nghĩ tới chuyện thập công chúa thích Tần Tranh, chàng nhíu mày, chẳng lẽ cô nhóc này lấy hết dũng khí ra tỏ tình với Tần Tranh, rồi bị anh ta từ chối?
Không đúng, chàng nhớ bản thân từng hỏi nàng, khi đó nàng đáp thế nào nhỉ…
“Em chỉ thầm thích huynh ấy, sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu. Huống chi Tần tướng quân chỉ coi em như em gái, không hề muốn cưới em, em biết mà. Anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm chuyện khiến anh không vui, khiến ngài ấy khó xử.”
Lúc đó, mặc dù chàng cảm thấy tên già đầu như Tần Tranh thực không xứng với em gái của chàng, nhưng cùng là công chúa, con bé cửu dám rêu rao chuyện thích Tần Tranh cho cả thiên hạ biết, cô nhóc này lại vì e ngại tâm tình của nguyên chủ mà nửa lời không hé, chàng có chút không đành lòng, cho nên đã cực lực khích lệ một phen, hy vọng cô nhóc có thể dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình.
Kết quả nha đầu này nghe không lọt, nói gì đến việc làm theo lời chàng.
Nhớ tới dáng vẻ mông lung mờ mịt khi đó của nàng, Lục Quý Trì thầm lắc đầu, loại bỏ suy đoán này.
Vốn nàng cũng không biết hôm nay Tần Tranh sẽ đến, dù biết, chỉ e cũng không có gan.
Nhưng nếu như không phải do tỏ tình thất bại, dáng vẻ sợ hãi thẹn thùng này… Không lẽ bị Tần Tranh ức hiếp?
Cọng rau già bèo nhèo kia đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng thích nha đầu này, cho nên nhất thời kiềm chế không đặng, giở trò xằng bậy với con bé chăng?!
Suy đoán này làm mặt mày Lục Quý Trì biến sắc: “Chi Chi đừng sợ, em nói anh nghe, có phải Tần Tranh kia làm gì em không?”
Đầu óc thập công chúa lúc này rối rắm như tơ vò, căn bản không nghe rõ chàng nói gì, gật đầu một cái lại lắc đầu một cái, rơi vào trạng thái lúng ta lúng túng.
Thế mà Lục Quý Trì lại cho đó là thừa nhận, nổi cơn thịnh nộ, xắn tay áo chạy một mạch vào viện: “Tên Tần Tranh vô liêm sỉ kia, mi đã làm chuyện xấu gì với Chi Chi rồi?!”
Khương Hằng cũng hoài nghi, nhưng nàng không đi theo để tham gia náo nhiệt, chỉ dỗ thập công chúa vào phòng.
Bên chòi hiên, Lục Quý Trì nhanh chóng trông thấy Tần Tranh.
Hắn đứng trên nền đất bằng bên cạnh đình nghỉ, không biết đang cúi đầu nhìn thứ gì trong tay, nghe được tiếng thét lên của Lục Quý Trì, như thể bừng tỉnh, vội vàng giấu vật kia ra sau lưng.
Nhưng đôi mắt tinh tường của Lục Quý Trì không bỏ qua khoảnh khắc đó, chàng lao tới định cướp lấy vật trong tay hắn.
Một chiêu của đối phương đã cản được chàng, Lục Quý Trì: “…”
Biết võ công thì ghê gớm lắm sao!!!
…Được rồi, cũng ghê gớm đấy.
Chàng nín bặt, dùng sức rút lại cánh tay bị hắn khống chế, hỏi lần nữa: “Anh bắt nạt Chi Chi à?”
Tần Tranh liếc chàng: “Không.”
“Thế sao Chi Chi trông khiếp đảm như thế?” Lục Quý Trì thoáng tỉnh táo đôi chút, thật ra chàng cũng cảm thấy Tần Tranh không phải kiểu người hay chọc ghẹo con gái, nhưng lúc đó trong viện không có ai, chàng chỉ có thể hướng sự nghi ngờ về phía hắn.
Nhanh chóng giấu đi đồ vật ra phía sau, tâm trạng Tần Tranh lúc này thực phức tạp, hắn đang định lên tiếng, chợt nghe Lục Quý Trì buồn bực làu bàu, “Nếu anh không có ý gì với Chi Chi thì thôi, sau này tránh xa con bé ra là được, dù con bé thích anh từ lâu, nhưng mà…”
“Thích ta từ lâu?”
Giọng điệu kỳ lạ cắt ngang lời Lục Quý Trì, chàng vô thức ngẩng đầu lên, thấy hai hàng mày của Tần Tranh đang cau chặt, tựa hồ vừa nghe được một điều rất đỗi hoang đường.
“…” Lục Quý Trì trông vậy thì muốn xông lên đập cho hắn một trận, đáng tiếc đập không nổi. Chàng nhẫn nhịn, khinh bỉ sửa lại lời nói, “Ý ta là con bé coi anh như anh trai ý! Chẹp, mà anh thành thật khai báo xem vừa rồi anh làm gì con bé nào, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí!”
Tần Tranh không đáp, một lúc lâu sau, hắn lộ ra một biểu cảm hiếm thấy, châm chước mở miệng: “Lúc công chúa bước xuống bậc thềm không cẩn thận nên bị vấp…”
Lục Quý Trì sửng sốt: “Con bé ngã á?”
“Không, ” Tần Tranh lại ỡm ờ, rồi chậm rãi chìa ra thứ nãy giờ vẫn nắm trong lòng bàn tay đặt phía sau lưng, “Chỉ là vật này vô tình rớt ra, ta nhặt được.”
Thứ gì? Lục Quý Trì đoạt lấy để xem, phát hiện đó chỉ là một chiếc hà bao thông thường, nhưng mà mặt bên trong thì…
Nhìn bức họa mỹ nam cởi trần vô cùng tinh tế sống động, Lục Quý Trì: “…?!!”
“Người trên này…” Tần Tranh trầm mặc giây lát, khó khăn hỏi, “Là ta à?”
Lục Quý Trì: “…”
Ố ồ chàng hiểu chuyện gì xảy ra rồi này.
Tiểu nha đầu kia lại dám vẽ một bức Tần Tranh hở nửa thân trên rồi đặt trong hà bao mang theo bên người!
Đã thế còn bi thảm bị khổ chủ trông thấy!
…Khó trách con bé sợ sệt ngượng ngùng như thế. Chuyện này, là ai cũng sẽ hận không thể đào một cái lỗ dưới đất rồi chui xuống ngay lập tức!
“Khụ khụ, nếu giờ anh biết rồi, vậy…anh định thế nào?”
Mặc dù không ngờ thập công chúa gan to ghê vậy, nhưng dù sao nàng cũng là em gái mình, Lục Quý Trì không thể nhẫn tâm mặc kệ nàng, lại nghĩ chắc con bé cũng bị tình huống bất ngờ ban nãy dọa sợ, khóe miệng chàng giật giật, đoạn nói thêm, “Dù con bé thích anh, nhưng cũng biết anh chỉ coi mình như em gái, cho nên không có ý định gì khác. Hay là…anh cứ giả vờ như chưa phát hiện ra bức tranh này là anh đi nhé?”
Tần Tranh: “…”
Ủa hắn đâu có mù.
“Không thì… Chẳng phải mẹ anh vẫn luôn giục anh cưới vợ sao, hay anh cưới luôn đi, thành toàn cho tâm ý của con bé.” Lục Quý Trì miễn cưỡng nói, “Mặc dù tuổi anh hơi quá lứa, dáng dấp cũng bình thường, tính cách thì xấu, nhưng nếu Chi Chi đã thích, bổn vương cũng….”
Lời còn chưa dứt, Tần Tranh đã đoạt lấy bức tranh nhỏ cùng chiếc hà bao trong tay chàng đi mất: “Thần còn có công vụ cần làm, xin phép cáo lui trước.”
Lục Quý Trì: “…”
Đậu móe thế là có ý gì?!
***
Tần Tranh cứ thế mà biến mất như chưa hề xảy ra chuyện gì, Lục Quý Trì tức đến trợn ngược mắt, hùng hùng hổ hổ trở về phòng.
Dưới sự trấn an của Khương Hằng, thập công chúa đã bình tĩnh lại, Khương Hằng cũng đã hỏi được ngọn nguồn sự việc, đang dở khóc dở cười vỗ về an ủi nàng.
Thập công chúa cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai nữa, sợ Tần Tranh vì chuyện này mà không để ý tới mình, sợ tới mức nước mắt cứ trực trào trong hốc mắt, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng xoắn xuýt vặn vẹo, khiến tay rặng đỏ một tầng.
Lục Quý Trì không biết làm sao, bước vào nói với nàng: “Nếu em thích anh ta như thế, sao không quang minh chính đại bày tỏ tình cảm của mình? E ngại anh ư, vậy để anh nói cho em biết, anh không hề ghét Tần Tranh, em cứ mạnh mẽ theo đuổi anh ta đi.”
Thập công chúa thoáng sửng sốt, nàng không đáp, chỉ vùi đầu vào ngực Khương Hằng, hồi lâu mới cất giọng buồn buồn khe khẽ: “Em…giờ em không có mặt mũi gặp ai nữa, anh, anh phái người đưa em hồi cung ngay được không?”
Lục Quý Trì vừa tức cười vừa khó xử, chàng đang định đáp, lại nghe cô nàng lí nhí, “Đợi em…đợi em ổn rồi, em lại đi tìm Tần tướng quân, hỏi ngài ấy có đồng ý cưới em không.”
Lời này khiến Lục Quý Trì hết sức bất ngờ: “Em…?!”
“Hay điện hạ cứ phái người đưa công chúa hồi cung trước đi, con gái cũng cần thể diện mà.” Người lên tiếng là Khương Hằng. Nàng cũng không ngờ thập công chúa sau khi ngộ ra chuyện đã chẳng thể vãn hồi, dù hoảng sợ đến mềm nhũn, nhưng ý nghĩ đầu tiên nảy ra không phải trốn tránh, mà là lấy lại can đảm, lựa chọn theo đuổi Tần Tranh. Nếu nàng ở trong tình cảnh này, nàng cũng sẽ lựa chọn giống vậy, nên nàng không cảm thấy quá kỳ lạ.
Thập công chúa trước nay không dám phơi bày tình cảm của mình, bởi hi vọng có thể luôn trông thấy Tần Tranh, hưởng thụ sự quan tâm và săn sóc của hắn, nàng ấy bằng lòng với hiện tại, cũng sợ thay đổi hiện tại, vì vậy không suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ tình thế đã khác, Tần Tranh đã biết tình ý của nàng, nếu như nàng còn không hành động, hai người rất có thể sẽ trở thành người dưng — đối diện với một người thích mình, mình lại không thích người đó, Tần Tranh nhất định sẽ lựa chọn cách xa.
Phu nhân tương lai đã lên tiếng, Lục Quý Trì không dám không nghe, chàng ngẫm nghĩ, rồi không gặng hỏi thêm, chỉ xoa đầu em gái, thở dài bảo: “Được rồi đi thôi.”
Đừng ở lại sờ sịt vợ anh nữa, anh còn chưa được rờ đây này.
***
Bởi vì là lần cuối gặp mặt trước ngày thành thân, Lục Quý Trì nào có chịu rời đi dễ dàng như thế, chàng căn dặn Ngụy Nhất Đao dẫn người hộ tống thập công chúa về cung, còn mình thì ở lại trong viện của Khương Hằng nửa ngày trời, tận đến khi Khương Lâm Thâm tới cửa tìm con gái ăn cơm đuổi đi mới chịu.
Trước khi đi, Lục Quý Trì còn móc ra chiếc nghiên mực mới cuỗm được từ chỗ Chiêu Ninh đế, nhờ Khương Hằng chuyển cho cậu em vợ Khương Từ vì hôm qua bị kinh hãi, nay vẫn chưa thể gượng dậy, sau đó mới tủi thân quay đầu rời đi.
Khương Hằng vừa buồn cười vừa đau lòng, trên mặt cũng thoáng vẻ không đành.
Khương Lâm Thâm thấy vậy, bụng nghĩ — anh con rể xui xẻo này có ý gì? Chẳng lẽ muốn hớt lẻo?!
Ông ngẫm một hồi rồi cười lạnh, ngoảnh đầu nói với Khương Hằng: “Nếu đã ra ở riêng, nhà mình không có lý nào tiếp tục ở phủ quốc công nữa, ở thành tây cha có một biệt viện, sáng mai cả nhà ta chuyển qua đó.”
Viện ở thành tây kia cách phủ Tấn vương xa lắm, đến lúc đó ông sẽ cử thêm mấy gã hộ vệ canh chừng… Hừ, để xem thằng nhãi con này giở trò kiểu gì!
Lục Quý Trì không hề hay biết những suy tính của cha vợ tương lai, sau khi trở về vương phủ chàng liền nằm vật ra.
Vết thương trên người chàng rõ là đau, chẳng qua chàng vẫn một mực chịu đựng, không thể hiện ra ngoài.
Mấy ngày sau đó chàng đều nằm dưỡng thương trong phủ, không bước ra khỏi cửa. Nhàm chán thì đi tới hậu viện vờn mèo, sau đó chờ thư hồi âm của Vũ Văn Cạnh.
Còn về phía Khương Hằng, nếu chàng đã đồng ý với Khương Lâm Thâm thì sẽ không nuốt lời. Thế nên dù kiềm chế rất cực nhưng chàng luôn cố gắng, mỗi ngày sẽ bảo Ngụy Nhất Đao mang mấy món ăn ngon qua đó, sau đó trao đổi bằng thư từ.
Ngày hôm đó chàng đang ngồi trong sân nhìn Tiểu Ngọc Nhi chơi đùa cùng Ba Trứng — trải qua nhiều ngày chung đụng, Tiểu Ngọc Nhi đã chấp nhận sự tồn tại của Ba Trứng, giờ nó không chơi cầu nữa mà chuyển sang chơi Ba Trứng. Thế mà Ba Trứng không hề sợ nó, thi thoảng bị vờn đến là đau cũng không giận, ấm ức kêu hai tiếng liền quên béng.
Lục Quý Trì nhìn cảnh một đứa muốn đánh một đứa muốn bị đánh, cũng không ngăn cản, chàng biếng nhác dựa người vào ghế, nhàn nhã nhìn chúng nó chơi đùa, thi thoảng buông vài lời cổ vũ Ba Trứng.
“Điện hạ, tôi về rồi này!”
Giọng nói oang oang sang sảng, là Ngụy Nhất Đao. Lục Quý Trì vừa nghe, tức thì ngồi bật dậy: “Thư đâu?!”
“Đây này đây này!” Ngụy Nhất Đao vừa tới Khương phủ — đúng, giờ không gọi là phủ Vinh quốc công nữa, mà là Khương phủ, lúc này đã đem theo thứ đồ cần thiết quay lại.
“Mau mang tới cho ta xem!” Thoắt mở bức thư hồi âm của Khương Hằng, chàng thiếu niên vừa rồi còn hờ hững, nhàn nhã giờ đã lắc mình biến thành gã con trai ngốc nhà địa chủ, cười hí hí không ngừng, “A Hằng nói cũng nhớ ta nè…”
Ngụy Nhất Đao nhìn đã quen, lặng lẽ đánh giá vị chủ tử sau khi thích Khương tiểu thư càng lúc càng ngu muội, không đáp lời, chỉ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, móc ra một viên đá con xấu xí từ trong ngực.
Đây là thứ anh ta bị đáp lúc truyền tin rồi chọc giận Nguyệt Viên.
Sao cái dáng vẻ lúc nổi khùng lên của nhỏ nha đầu kia nom cũng đáng yêu thế nhỉ…
Hí hí.
“Em…” Nhớ lại tình huống vừa rồi, thập công chúa vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, không biết nên mở lời làm sao, lắp ba lắp bắp hồi lâu cũng chỉ đứt quãng thốt ra được ba chữ ‘Tần tướng quân’.
Lục Quý Trì ngẩn người, chợt nghĩ tới chuyện thập công chúa thích Tần Tranh, chàng nhíu mày, chẳng lẽ cô nhóc này lấy hết dũng khí ra tỏ tình với Tần Tranh, rồi bị anh ta từ chối?
Không đúng, chàng nhớ bản thân từng hỏi nàng, khi đó nàng đáp thế nào nhỉ…
“Em chỉ thầm thích huynh ấy, sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu. Huống chi Tần tướng quân chỉ coi em như em gái, không hề muốn cưới em, em biết mà. Anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm chuyện khiến anh không vui, khiến ngài ấy khó xử.”
Lúc đó, mặc dù chàng cảm thấy tên già đầu như Tần Tranh thực không xứng với em gái của chàng, nhưng cùng là công chúa, con bé cửu dám rêu rao chuyện thích Tần Tranh cho cả thiên hạ biết, cô nhóc này lại vì e ngại tâm tình của nguyên chủ mà nửa lời không hé, chàng có chút không đành lòng, cho nên đã cực lực khích lệ một phen, hy vọng cô nhóc có thể dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình.
Kết quả nha đầu này nghe không lọt, nói gì đến việc làm theo lời chàng.
Nhớ tới dáng vẻ mông lung mờ mịt khi đó của nàng, Lục Quý Trì thầm lắc đầu, loại bỏ suy đoán này.
Vốn nàng cũng không biết hôm nay Tần Tranh sẽ đến, dù biết, chỉ e cũng không có gan.
Nhưng nếu như không phải do tỏ tình thất bại, dáng vẻ sợ hãi thẹn thùng này… Không lẽ bị Tần Tranh ức hiếp?
Cọng rau già bèo nhèo kia đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng thích nha đầu này, cho nên nhất thời kiềm chế không đặng, giở trò xằng bậy với con bé chăng?!
Suy đoán này làm mặt mày Lục Quý Trì biến sắc: “Chi Chi đừng sợ, em nói anh nghe, có phải Tần Tranh kia làm gì em không?”
Đầu óc thập công chúa lúc này rối rắm như tơ vò, căn bản không nghe rõ chàng nói gì, gật đầu một cái lại lắc đầu một cái, rơi vào trạng thái lúng ta lúng túng.
Thế mà Lục Quý Trì lại cho đó là thừa nhận, nổi cơn thịnh nộ, xắn tay áo chạy một mạch vào viện: “Tên Tần Tranh vô liêm sỉ kia, mi đã làm chuyện xấu gì với Chi Chi rồi?!”
Khương Hằng cũng hoài nghi, nhưng nàng không đi theo để tham gia náo nhiệt, chỉ dỗ thập công chúa vào phòng.
Bên chòi hiên, Lục Quý Trì nhanh chóng trông thấy Tần Tranh.
Hắn đứng trên nền đất bằng bên cạnh đình nghỉ, không biết đang cúi đầu nhìn thứ gì trong tay, nghe được tiếng thét lên của Lục Quý Trì, như thể bừng tỉnh, vội vàng giấu vật kia ra sau lưng.
Nhưng đôi mắt tinh tường của Lục Quý Trì không bỏ qua khoảnh khắc đó, chàng lao tới định cướp lấy vật trong tay hắn.
Một chiêu của đối phương đã cản được chàng, Lục Quý Trì: “…”
Biết võ công thì ghê gớm lắm sao!!!
…Được rồi, cũng ghê gớm đấy.
Chàng nín bặt, dùng sức rút lại cánh tay bị hắn khống chế, hỏi lần nữa: “Anh bắt nạt Chi Chi à?”
Tần Tranh liếc chàng: “Không.”
“Thế sao Chi Chi trông khiếp đảm như thế?” Lục Quý Trì thoáng tỉnh táo đôi chút, thật ra chàng cũng cảm thấy Tần Tranh không phải kiểu người hay chọc ghẹo con gái, nhưng lúc đó trong viện không có ai, chàng chỉ có thể hướng sự nghi ngờ về phía hắn.
Nhanh chóng giấu đi đồ vật ra phía sau, tâm trạng Tần Tranh lúc này thực phức tạp, hắn đang định lên tiếng, chợt nghe Lục Quý Trì buồn bực làu bàu, “Nếu anh không có ý gì với Chi Chi thì thôi, sau này tránh xa con bé ra là được, dù con bé thích anh từ lâu, nhưng mà…”
“Thích ta từ lâu?”
Giọng điệu kỳ lạ cắt ngang lời Lục Quý Trì, chàng vô thức ngẩng đầu lên, thấy hai hàng mày của Tần Tranh đang cau chặt, tựa hồ vừa nghe được một điều rất đỗi hoang đường.
“…” Lục Quý Trì trông vậy thì muốn xông lên đập cho hắn một trận, đáng tiếc đập không nổi. Chàng nhẫn nhịn, khinh bỉ sửa lại lời nói, “Ý ta là con bé coi anh như anh trai ý! Chẹp, mà anh thành thật khai báo xem vừa rồi anh làm gì con bé nào, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí!”
Tần Tranh không đáp, một lúc lâu sau, hắn lộ ra một biểu cảm hiếm thấy, châm chước mở miệng: “Lúc công chúa bước xuống bậc thềm không cẩn thận nên bị vấp…”
Lục Quý Trì sửng sốt: “Con bé ngã á?”
“Không, ” Tần Tranh lại ỡm ờ, rồi chậm rãi chìa ra thứ nãy giờ vẫn nắm trong lòng bàn tay đặt phía sau lưng, “Chỉ là vật này vô tình rớt ra, ta nhặt được.”
Thứ gì? Lục Quý Trì đoạt lấy để xem, phát hiện đó chỉ là một chiếc hà bao thông thường, nhưng mà mặt bên trong thì…
Nhìn bức họa mỹ nam cởi trần vô cùng tinh tế sống động, Lục Quý Trì: “…?!!”
“Người trên này…” Tần Tranh trầm mặc giây lát, khó khăn hỏi, “Là ta à?”
Lục Quý Trì: “…”
Ố ồ chàng hiểu chuyện gì xảy ra rồi này.
Tiểu nha đầu kia lại dám vẽ một bức Tần Tranh hở nửa thân trên rồi đặt trong hà bao mang theo bên người!
Đã thế còn bi thảm bị khổ chủ trông thấy!
…Khó trách con bé sợ sệt ngượng ngùng như thế. Chuyện này, là ai cũng sẽ hận không thể đào một cái lỗ dưới đất rồi chui xuống ngay lập tức!
“Khụ khụ, nếu giờ anh biết rồi, vậy…anh định thế nào?”
Mặc dù không ngờ thập công chúa gan to ghê vậy, nhưng dù sao nàng cũng là em gái mình, Lục Quý Trì không thể nhẫn tâm mặc kệ nàng, lại nghĩ chắc con bé cũng bị tình huống bất ngờ ban nãy dọa sợ, khóe miệng chàng giật giật, đoạn nói thêm, “Dù con bé thích anh, nhưng cũng biết anh chỉ coi mình như em gái, cho nên không có ý định gì khác. Hay là…anh cứ giả vờ như chưa phát hiện ra bức tranh này là anh đi nhé?”
Tần Tranh: “…”
Ủa hắn đâu có mù.
“Không thì… Chẳng phải mẹ anh vẫn luôn giục anh cưới vợ sao, hay anh cưới luôn đi, thành toàn cho tâm ý của con bé.” Lục Quý Trì miễn cưỡng nói, “Mặc dù tuổi anh hơi quá lứa, dáng dấp cũng bình thường, tính cách thì xấu, nhưng nếu Chi Chi đã thích, bổn vương cũng….”
Lời còn chưa dứt, Tần Tranh đã đoạt lấy bức tranh nhỏ cùng chiếc hà bao trong tay chàng đi mất: “Thần còn có công vụ cần làm, xin phép cáo lui trước.”
Lục Quý Trì: “…”
Đậu móe thế là có ý gì?!
***
Tần Tranh cứ thế mà biến mất như chưa hề xảy ra chuyện gì, Lục Quý Trì tức đến trợn ngược mắt, hùng hùng hổ hổ trở về phòng.
Dưới sự trấn an của Khương Hằng, thập công chúa đã bình tĩnh lại, Khương Hằng cũng đã hỏi được ngọn nguồn sự việc, đang dở khóc dở cười vỗ về an ủi nàng.
Thập công chúa cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai nữa, sợ Tần Tranh vì chuyện này mà không để ý tới mình, sợ tới mức nước mắt cứ trực trào trong hốc mắt, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng xoắn xuýt vặn vẹo, khiến tay rặng đỏ một tầng.
Lục Quý Trì không biết làm sao, bước vào nói với nàng: “Nếu em thích anh ta như thế, sao không quang minh chính đại bày tỏ tình cảm của mình? E ngại anh ư, vậy để anh nói cho em biết, anh không hề ghét Tần Tranh, em cứ mạnh mẽ theo đuổi anh ta đi.”
Thập công chúa thoáng sửng sốt, nàng không đáp, chỉ vùi đầu vào ngực Khương Hằng, hồi lâu mới cất giọng buồn buồn khe khẽ: “Em…giờ em không có mặt mũi gặp ai nữa, anh, anh phái người đưa em hồi cung ngay được không?”
Lục Quý Trì vừa tức cười vừa khó xử, chàng đang định đáp, lại nghe cô nàng lí nhí, “Đợi em…đợi em ổn rồi, em lại đi tìm Tần tướng quân, hỏi ngài ấy có đồng ý cưới em không.”
Lời này khiến Lục Quý Trì hết sức bất ngờ: “Em…?!”
“Hay điện hạ cứ phái người đưa công chúa hồi cung trước đi, con gái cũng cần thể diện mà.” Người lên tiếng là Khương Hằng. Nàng cũng không ngờ thập công chúa sau khi ngộ ra chuyện đã chẳng thể vãn hồi, dù hoảng sợ đến mềm nhũn, nhưng ý nghĩ đầu tiên nảy ra không phải trốn tránh, mà là lấy lại can đảm, lựa chọn theo đuổi Tần Tranh. Nếu nàng ở trong tình cảnh này, nàng cũng sẽ lựa chọn giống vậy, nên nàng không cảm thấy quá kỳ lạ.
Thập công chúa trước nay không dám phơi bày tình cảm của mình, bởi hi vọng có thể luôn trông thấy Tần Tranh, hưởng thụ sự quan tâm và săn sóc của hắn, nàng ấy bằng lòng với hiện tại, cũng sợ thay đổi hiện tại, vì vậy không suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ tình thế đã khác, Tần Tranh đã biết tình ý của nàng, nếu như nàng còn không hành động, hai người rất có thể sẽ trở thành người dưng — đối diện với một người thích mình, mình lại không thích người đó, Tần Tranh nhất định sẽ lựa chọn cách xa.
Phu nhân tương lai đã lên tiếng, Lục Quý Trì không dám không nghe, chàng ngẫm nghĩ, rồi không gặng hỏi thêm, chỉ xoa đầu em gái, thở dài bảo: “Được rồi đi thôi.”
Đừng ở lại sờ sịt vợ anh nữa, anh còn chưa được rờ đây này.
***
Bởi vì là lần cuối gặp mặt trước ngày thành thân, Lục Quý Trì nào có chịu rời đi dễ dàng như thế, chàng căn dặn Ngụy Nhất Đao dẫn người hộ tống thập công chúa về cung, còn mình thì ở lại trong viện của Khương Hằng nửa ngày trời, tận đến khi Khương Lâm Thâm tới cửa tìm con gái ăn cơm đuổi đi mới chịu.
Trước khi đi, Lục Quý Trì còn móc ra chiếc nghiên mực mới cuỗm được từ chỗ Chiêu Ninh đế, nhờ Khương Hằng chuyển cho cậu em vợ Khương Từ vì hôm qua bị kinh hãi, nay vẫn chưa thể gượng dậy, sau đó mới tủi thân quay đầu rời đi.
Khương Hằng vừa buồn cười vừa đau lòng, trên mặt cũng thoáng vẻ không đành.
Khương Lâm Thâm thấy vậy, bụng nghĩ — anh con rể xui xẻo này có ý gì? Chẳng lẽ muốn hớt lẻo?!
Ông ngẫm một hồi rồi cười lạnh, ngoảnh đầu nói với Khương Hằng: “Nếu đã ra ở riêng, nhà mình không có lý nào tiếp tục ở phủ quốc công nữa, ở thành tây cha có một biệt viện, sáng mai cả nhà ta chuyển qua đó.”
Viện ở thành tây kia cách phủ Tấn vương xa lắm, đến lúc đó ông sẽ cử thêm mấy gã hộ vệ canh chừng… Hừ, để xem thằng nhãi con này giở trò kiểu gì!
Lục Quý Trì không hề hay biết những suy tính của cha vợ tương lai, sau khi trở về vương phủ chàng liền nằm vật ra.
Vết thương trên người chàng rõ là đau, chẳng qua chàng vẫn một mực chịu đựng, không thể hiện ra ngoài.
Mấy ngày sau đó chàng đều nằm dưỡng thương trong phủ, không bước ra khỏi cửa. Nhàm chán thì đi tới hậu viện vờn mèo, sau đó chờ thư hồi âm của Vũ Văn Cạnh.
Còn về phía Khương Hằng, nếu chàng đã đồng ý với Khương Lâm Thâm thì sẽ không nuốt lời. Thế nên dù kiềm chế rất cực nhưng chàng luôn cố gắng, mỗi ngày sẽ bảo Ngụy Nhất Đao mang mấy món ăn ngon qua đó, sau đó trao đổi bằng thư từ.
Ngày hôm đó chàng đang ngồi trong sân nhìn Tiểu Ngọc Nhi chơi đùa cùng Ba Trứng — trải qua nhiều ngày chung đụng, Tiểu Ngọc Nhi đã chấp nhận sự tồn tại của Ba Trứng, giờ nó không chơi cầu nữa mà chuyển sang chơi Ba Trứng. Thế mà Ba Trứng không hề sợ nó, thi thoảng bị vờn đến là đau cũng không giận, ấm ức kêu hai tiếng liền quên béng.
Lục Quý Trì nhìn cảnh một đứa muốn đánh một đứa muốn bị đánh, cũng không ngăn cản, chàng biếng nhác dựa người vào ghế, nhàn nhã nhìn chúng nó chơi đùa, thi thoảng buông vài lời cổ vũ Ba Trứng.
“Điện hạ, tôi về rồi này!”
Giọng nói oang oang sang sảng, là Ngụy Nhất Đao. Lục Quý Trì vừa nghe, tức thì ngồi bật dậy: “Thư đâu?!”
“Đây này đây này!” Ngụy Nhất Đao vừa tới Khương phủ — đúng, giờ không gọi là phủ Vinh quốc công nữa, mà là Khương phủ, lúc này đã đem theo thứ đồ cần thiết quay lại.
“Mau mang tới cho ta xem!” Thoắt mở bức thư hồi âm của Khương Hằng, chàng thiếu niên vừa rồi còn hờ hững, nhàn nhã giờ đã lắc mình biến thành gã con trai ngốc nhà địa chủ, cười hí hí không ngừng, “A Hằng nói cũng nhớ ta nè…”
Ngụy Nhất Đao nhìn đã quen, lặng lẽ đánh giá vị chủ tử sau khi thích Khương tiểu thư càng lúc càng ngu muội, không đáp lời, chỉ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, móc ra một viên đá con xấu xí từ trong ngực.
Đây là thứ anh ta bị đáp lúc truyền tin rồi chọc giận Nguyệt Viên.
Sao cái dáng vẻ lúc nổi khùng lên của nhỏ nha đầu kia nom cũng đáng yêu thế nhỉ…
Hí hí.
Bình luận facebook