• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bỗng dưng muốn khóc (1 Viewer)

  • Chap-6

Chương 6: Chương 6




Đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, tôi mệt mỏi dựa lưng vào bức tường bên cạnh.


Ngoài trời lại bắt đầu mưa, mưa rất to.


Không biết từ bao giờ, lại cảm thấy trái tim trống rỗng như vậy.


Tôi đứng ngay phía ngoài cửa, mặc cho gió buốt quất vào mặt, thổi tung mái tóc đen dài.


Tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.


Có phải đang chờ đợi bà tiên xuất hiện không?


Trời càng ngày càng lạnh, tôi chỉ mặc váy ngủ và chiếc áo khoác của anh ấy.


Nếu bây giờ không trở về, anh ấy có phải sẽ rất lo lắng không?


Tôi mượn cô y tá chiếc điện thoại, sau đó liền gọi vào số máy của anh ấy.


Đầu dây bên kia lập tức bắt máy.


- Anh...


- Em rốt cuộc đi đâu vậy hả, không phải anh đã nói là ở nhà sao!!??


- Xin lỗi....


- Trời mưa to như vậy còn chạy ra ngoài, em nghĩ cái gì thế hả???


- ...


- Em đang ở đâu??


- Bệnh viện...


- Đợi một lát, anh tới đó ngay, em đừng có chạy đi đâu đấy!!


Anh ấy sau đó lập tức tắt máy, tôi đem điện thoại trả lại cho cô y tá. Sau đó ngồi xuống chờ đợi.


Bên ngoài, mưa vẫn rất to.


Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, mọi thứ bỗng chốc trở nên mờ nhạt.


Chiếc xe ô tô xuất hiện trước mắt, anh ấy từ trong xe bước ra, lao đến chỗ tôi.


Tôi loạng choạng đứng dậy nhìn về phía ấy, anh ấy chạy đến ôm chặt lấy tôi, hơi thở gấp gáp, khẽ nói:


- Có biết anh lo lắng cho em thế nào không?


Anh ấy dụi đầu vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu. Sau đó ôm tôi nhấc bổng lên, đưa vào trong xe.


- Về nhà thôi!


Tôi dụi đầu vào lồng ngực rộng lớn, đưa tay vòng ra sau ôm chặt lấy anh ấy, hơi ấm dần lan ra khắp cơ thể, xoa dịu trái tim lạnh lẽo của tôi.


Đừng sợ nữa, về nhà là tốt rồi.


Sau khi về nhà, anh ấy thả tôi ngồi xuống ghế sofa, đưa cho tôi một đống quần áo, bảo tôi đi tắm, anh ấy sẽ nấu cơm. Tôi tắm rửa rồi thay một chiếc váy trắng, trèo lên ghế sofa cuộn tròn người lại, ngắm nhìn anh ấy nấu cơm.


Cảm giác giống hệt như hồi nhỏ, khi chờ mẹ và chị đi chợ về.


Chỉ là lần này, cảm thấy hạnh phúc ở gần hơn rất nhiều.


Thời gian tưởng chừng như đang trôi chậm lại, giúp tôi nắm lấy vài mảnh vỡ của hạnh phúc, chắp ghép nó lại, cất vào sâu trong trái tim.


Anh ấy mang ra một tô cháo, nóng hổi, bảo tôi ăn đi cho ấm.


- Anh không ăn sao?


Tôi hỏi, anh ấy lắc đầu, sau đó mang máy tính ra một cái bàn gần đó, ngồi xuống lặng lẽ làm việc. Tôi cầm lấy bát cháo, khe khẽ thổi một chút, sau đó xúc từng thìa cho vào miệng. Lại nhớ đến hồi nhỏ, thường nhìn mẹ đút cho chị từng thìa cháo, lúc đó còn nhỏ căn bản không hiểu, cử chỉ ấm áp đó đến cuối cùng cũng sẽ không đến lượt mình có được, nhưng vẫn ngu ngốc chờ đợi. Sau này lớn rồi mới nhận ra, tuổi thơ của mình hóa ra thua kém người khác đến mức nào.


Sau khi tôi ăn xong, liền bê bát lên mang đến bồn rửa, anh ấy đứng dậy đóng máy tính, bước đến bế tôi ngồi lại vào ghế, sau đó cầm bát đi rửa.


Từ đầu đến cuối một lời cũng không nói, rửa bát xong lặng lẽ chui vào lòng tôi, gối đầu lên đùi tôi mà ngủ.


Nếu nói cảm giác ấm áp này là một giấc mơ, có lẽ tôi chỉ sợ mình phải thức giấc mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom