Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2159
Yến Tùng Nam không ngờ Du Dực sẽ đến nhanh như vậy.
Cảnh sát không biết Du Dực, bèn hỏi: “Anh là...”
Du Dực đi tới, “Tôi chính là thằng đàn ông mà vị tiên sinh đây đang nói. Tôi rất ngạc nhiên, tôi và vợ mình là vợ chồng hợp pháp, sao vào miệng hắn ta lại thành thằng đàn ông mèo mả gà đồng rồi?”
Cảnh sát vừa nghe đã hiểu: “Ồ, vậy anh chính là ba của cô bé kia phải không?”
Du Dực gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Cảnh sát nói với anh: “Chuyện này anh cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Bây giờ các anh vẫn chưa biết tên này là ai đúng không?” Du Dực lạnh lùng liếc nhìn Yến Tùng Nam đang run rẩy.
Cảnh sát lắc đầu: “Vẫn chưa biết, từ khi hắn ta vào đây vẫn không chịu nói điều gì khác cả, chỉ một mực đòi công đạo cho bản thân, còn chuyện hắn ta là ai, tên gì thì hắn không chịu nói.”
Du Dực cười lạnh: “Đúng vậy, hắn ta đương nhiên không dám nói rồi, một tội phạm đang bị truy nã nghiêm trọng như hắn làm sao dám nói chứ!”
Cảnh sát sửng sốt: “Sao cơ?”
Tội phạm truy nã, lại còn là truy nã nghiêm trọng, vậy hẳn là phạm vào án tử rồi.
Lúc này Yến Tùng Nam cũng bất chấp sợ hãi, hét ầm lên: “Mày nói bậy, mày là thằng gian phu, không phải là mày sợ tao nói chuyện đẹp mặt của mày và con tiện nhân Nhiếp Thu Sính kia ra nên mới nói xấu tao sao...”
“Có phải nói xấu hay không, trong lòng mày hẳn là rõ ràng nhất.”
Du Dực đưa cho cảnh sát một chiếc túi da: “Đây là tư liệu về hắn, tham ô, biển thủ, chiếm đoại tài sản công ty, còn ra tay đánh chết một người, cảnh sát Lạc Thành và Giang Lâm đều đang truy nã hắn.”
Cảnh sát nhìn Du Dực, người này... Làm sao có thể có tư liệu này chứ, nhưng anh ta vẫn vội vàng tiếp nhận tư liệu.
Quả nhiên tất cả hồ sơ của Yến Tùng Nam đều ở trong đó.
Cảnh sát ý thức được chuyện này không phải chuyện nhỏ bèn nói: “Anh chờ một chút, để tôi đi gặp lãnh đạo.”
Anh ta đi được hai bước lại lo lắng, vội hô lên: “Tiểu Vương, Tiểu Triệu, hai người trông chừng nghi phạm này giúp tôi, đừng để hắn lộn xộn.”
Yến Tùng Nam sợ hãi nói: “Tên họ Du kia, mày đừng có nói xấu tao! Tao không tin ở thủ đô này, mày có thể lấy thúng úp voi.”
Du Dực nhìn thấy hắn lắc đầu: “Mày đúng là ngu xuẩn, rõ ràng mày có thể chạy ra ngoài sống yên ổn, sao mày lại rơi vào tay tao? Mày nói xem, đây không phải là do mày muốn chết hay sao?”
Chỉ cần Yến Tùng Nam không xuất hiện trước mặt anh, không quấy rầy cuộc sống của gia đình anh thì Du Dực đã quên luôn sự tồn tại của hắn, làm sao còn có tâm tư so đo với hắn chứ.
Nhưng trên đời này lại có những kẻ cố tình muốn tìm đường chết.
Yến Tùng Nam chỉ vào Du Dực: “Mày... Mày...”
Du Dực mỉa mai: “Nếu tao cứ buông tha mày như vậy thì quả thật không phải tác phong của tao rồi. Theo lời vợ tao nói thì con người của tao vô cùng hẹp hòi...”
Người đã chui đầu vào rọ, nếu Du Dực còn coi như không thấy thì anh bị mù luôn rồi.
Yến Tùng Nam lắc đầu: “Không... Sẽ không có chuyện như thế đâu, mày không thể đối xử với tao như vậy! Mày lo sợ tao sẽ vạch trần chuyện xấu xa của mày và Nhiếp Thu Sính nên mày mới không để cho tao sống tử tế. Nếu đã thế, tao cũng sẽ không để chúng mày được yên ổn đâu...”
Du Dực lắc đầu: “Đến giờ mà mày vẫn còn mấy ý nghĩ kỳ lạ thế nhỉ? Mày đã bị bắt rồi, mày nghĩ tao sẽ cho mày cơ hội vạch trần ư? Mày bị ngu à?”
Câu nói của anh giống như là một cơn sóng thần, trực tiếp đè chết Yến Tùng Nam. Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng thế nào. Lẽ ra hẳn phải rời đi thật xa, cả đời này không gặp lại mẹ con Thanh Ti, phải như vậy thì hắn mới có đường sống.
Nhưng mà hắn đã quên...
Cảnh sát không biết Du Dực, bèn hỏi: “Anh là...”
Du Dực đi tới, “Tôi chính là thằng đàn ông mà vị tiên sinh đây đang nói. Tôi rất ngạc nhiên, tôi và vợ mình là vợ chồng hợp pháp, sao vào miệng hắn ta lại thành thằng đàn ông mèo mả gà đồng rồi?”
Cảnh sát vừa nghe đã hiểu: “Ồ, vậy anh chính là ba của cô bé kia phải không?”
Du Dực gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Cảnh sát nói với anh: “Chuyện này anh cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Bây giờ các anh vẫn chưa biết tên này là ai đúng không?” Du Dực lạnh lùng liếc nhìn Yến Tùng Nam đang run rẩy.
Cảnh sát lắc đầu: “Vẫn chưa biết, từ khi hắn ta vào đây vẫn không chịu nói điều gì khác cả, chỉ một mực đòi công đạo cho bản thân, còn chuyện hắn ta là ai, tên gì thì hắn không chịu nói.”
Du Dực cười lạnh: “Đúng vậy, hắn ta đương nhiên không dám nói rồi, một tội phạm đang bị truy nã nghiêm trọng như hắn làm sao dám nói chứ!”
Cảnh sát sửng sốt: “Sao cơ?”
Tội phạm truy nã, lại còn là truy nã nghiêm trọng, vậy hẳn là phạm vào án tử rồi.
Lúc này Yến Tùng Nam cũng bất chấp sợ hãi, hét ầm lên: “Mày nói bậy, mày là thằng gian phu, không phải là mày sợ tao nói chuyện đẹp mặt của mày và con tiện nhân Nhiếp Thu Sính kia ra nên mới nói xấu tao sao...”
“Có phải nói xấu hay không, trong lòng mày hẳn là rõ ràng nhất.”
Du Dực đưa cho cảnh sát một chiếc túi da: “Đây là tư liệu về hắn, tham ô, biển thủ, chiếm đoại tài sản công ty, còn ra tay đánh chết một người, cảnh sát Lạc Thành và Giang Lâm đều đang truy nã hắn.”
Cảnh sát nhìn Du Dực, người này... Làm sao có thể có tư liệu này chứ, nhưng anh ta vẫn vội vàng tiếp nhận tư liệu.
Quả nhiên tất cả hồ sơ của Yến Tùng Nam đều ở trong đó.
Cảnh sát ý thức được chuyện này không phải chuyện nhỏ bèn nói: “Anh chờ một chút, để tôi đi gặp lãnh đạo.”
Anh ta đi được hai bước lại lo lắng, vội hô lên: “Tiểu Vương, Tiểu Triệu, hai người trông chừng nghi phạm này giúp tôi, đừng để hắn lộn xộn.”
Yến Tùng Nam sợ hãi nói: “Tên họ Du kia, mày đừng có nói xấu tao! Tao không tin ở thủ đô này, mày có thể lấy thúng úp voi.”
Du Dực nhìn thấy hắn lắc đầu: “Mày đúng là ngu xuẩn, rõ ràng mày có thể chạy ra ngoài sống yên ổn, sao mày lại rơi vào tay tao? Mày nói xem, đây không phải là do mày muốn chết hay sao?”
Chỉ cần Yến Tùng Nam không xuất hiện trước mặt anh, không quấy rầy cuộc sống của gia đình anh thì Du Dực đã quên luôn sự tồn tại của hắn, làm sao còn có tâm tư so đo với hắn chứ.
Nhưng trên đời này lại có những kẻ cố tình muốn tìm đường chết.
Yến Tùng Nam chỉ vào Du Dực: “Mày... Mày...”
Du Dực mỉa mai: “Nếu tao cứ buông tha mày như vậy thì quả thật không phải tác phong của tao rồi. Theo lời vợ tao nói thì con người của tao vô cùng hẹp hòi...”
Người đã chui đầu vào rọ, nếu Du Dực còn coi như không thấy thì anh bị mù luôn rồi.
Yến Tùng Nam lắc đầu: “Không... Sẽ không có chuyện như thế đâu, mày không thể đối xử với tao như vậy! Mày lo sợ tao sẽ vạch trần chuyện xấu xa của mày và Nhiếp Thu Sính nên mày mới không để cho tao sống tử tế. Nếu đã thế, tao cũng sẽ không để chúng mày được yên ổn đâu...”
Du Dực lắc đầu: “Đến giờ mà mày vẫn còn mấy ý nghĩ kỳ lạ thế nhỉ? Mày đã bị bắt rồi, mày nghĩ tao sẽ cho mày cơ hội vạch trần ư? Mày bị ngu à?”
Câu nói của anh giống như là một cơn sóng thần, trực tiếp đè chết Yến Tùng Nam. Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng thế nào. Lẽ ra hẳn phải rời đi thật xa, cả đời này không gặp lại mẹ con Thanh Ti, phải như vậy thì hắn mới có đường sống.
Nhưng mà hắn đã quên...
Bình luận facebook