Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2161
Du Dực gật đầu: “Đúng, tôi họ Du.”
“Cảm ơn ngài đã đưa chứng cứ tới. Kẻ bị tình nghi này thật là giảo hoạt, lúc trước hắn ta không hề hợp tác trả lời chúng tôi mà cố tình nói sang chuyện khác, thì ra là cố tình không chịu khai ra danh tính và quê quán của mình. Thì ra hắn ta sợ bị tra ra mấy chuyện phạm tội, trái pháp luật của hắn. Tư liệu ngài đưa tới đúng lúc đã giải quyết được bài toán khó của chúng tôi, cảm ơn ngài.”
Lời này của cục trưởng đương nhiên là có vài điểm nói hơi quá, nhưng đa số trong đó đều là sự thật.
Chuyện này quả thật đã giúp bọn họ bớt rất nhiều công sức mà.
Du Dực mỉm cười: “Không cần khách khí, đây đều là nghĩa vụ của công dân như tôi, loại con sâu làm rầu nồi canh như hắn ta nếu không bị phát hiện mà thả ra sẽ càng uy hiếp nhiều người khác.”
Cục trưởng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, loại con sâu làm rầu nồi canh như hắn đương nhiên là không thể được thả ra ngoài. Xin Du tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi có được chứng cứ mà ngài chuyển sang thế này là có thể nhanh chóng chuyển hắn sang cơ quan tư pháp.”
Du Dực vuốt cằm: “Vậy tôi xin cáo từ trước, con gái tôi hôm nay đã bị dọa sợ, tôi hy vọng kẻ bị tình nghi này sẽ nhanh chóng bị pháp luật xử lí và phán quyết.”
“Du tiên sinh, Du tiên sinh, tôi biết sai rồi, tất cả đều do tôi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, xin ngài tha cho tôi một mạng được không? Tôi thề, chỉ cần tôi có thể ra ngoài, tôi sẽ không bao giờ... Không bao giờ quay lại thủ đô nữa...”
Du Dực thản nhiên nói: “Xin lỗi, anh coi trọng tôi nhưng tôi chỉ là người thường thôi, anh phạm tội thì sẽ có pháp luật xử lý, tôi không có năng lực khống chế pháp luật.”
Yến Tùng Nam thấy Du Dực hoàn toàn không để ý tới chuyện hắn đau khổ cầu xin, vừa sợ hãi vừa hoảng sợ đến mức không còn lý trí, thấy Du Dực rời đi, hắn khàn giọng gào thét: “Du Dực, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Mày cho là mày tốt hơn tao sao, không phải là mày đang ngủ với con đàn bà dâm đãng mà tao đã chơi chán chê, không phải mày đang nuôi con gái tao sao...”
Cục trưởng đưa Du Dực ra cửa, cẩn thận nhìn Du Dực thì thấy anh không hề đổi sắc, thầm nghĩ, tên phạm nhân trong kia thật đúng là thằng điên không biết trời cao đất dày mà!
“Cục trưởng, xin dừng bước, tôi đi trước.”
“Vâng, cảm ơn Du tiên sinh lần nữa.”
Du Dực gật đầu, lên xe rời đi.
Sau đó Cục trưởng liền vội vã quay lại, bảo người thẩm vấn Yến Tùng Nam lập tức lấy khẩu cung của hắn. Bằng trực giác của một cảnh sát kì cựu, ông cảm thấy vị cục trưởng Du kia rất không muốn tên Yến Tùng Nam này sẽ được thả ra.
Tuy rằng bọn họ không cần thu thập lại chứng cứ, nhưng người mà Yến Tùng Nam sát hại lúc trước còn có người nhà, bọn họ phải đi hỏi lại một lần nữa đã, còn phải liên hệ với cảnh sát bên thành phố Giang Lâm.
***
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong ngồi xe bus tới chân núi ở ngoại thành, sau khi xuống xe, cả hai chậm rãi leo lên đỉnh núi.
Cuối tuần có không ít người đi leo núi, có các cặp đôi yêu nhau, các nhóm bạn, còn có cả một gia đình đi cắm trại.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, với Nhạc Thính Phong thì không sao nhưng Thanh Ti thì không chịu được, tuổi cô bé còn quá nhỏ, thể lực không đủ, Nhạc Thính Phong sợ cô bé mệt nên cứ đi một lúc lại để cô bé nghỉ chân một chút rồi tiếp tục đi.
May mà núi không quá cao, nhưng vẫn phải mất vài giờ mới lên được đỉnh núi.
Lúc đi xuống, Nhạc Thính Phong không đồng ý để Thanh Ti tự đi, cứ thế cõng cô bé xuống núi.
“Cảm ơn ngài đã đưa chứng cứ tới. Kẻ bị tình nghi này thật là giảo hoạt, lúc trước hắn ta không hề hợp tác trả lời chúng tôi mà cố tình nói sang chuyện khác, thì ra là cố tình không chịu khai ra danh tính và quê quán của mình. Thì ra hắn ta sợ bị tra ra mấy chuyện phạm tội, trái pháp luật của hắn. Tư liệu ngài đưa tới đúng lúc đã giải quyết được bài toán khó của chúng tôi, cảm ơn ngài.”
Lời này của cục trưởng đương nhiên là có vài điểm nói hơi quá, nhưng đa số trong đó đều là sự thật.
Chuyện này quả thật đã giúp bọn họ bớt rất nhiều công sức mà.
Du Dực mỉm cười: “Không cần khách khí, đây đều là nghĩa vụ của công dân như tôi, loại con sâu làm rầu nồi canh như hắn ta nếu không bị phát hiện mà thả ra sẽ càng uy hiếp nhiều người khác.”
Cục trưởng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, loại con sâu làm rầu nồi canh như hắn đương nhiên là không thể được thả ra ngoài. Xin Du tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi có được chứng cứ mà ngài chuyển sang thế này là có thể nhanh chóng chuyển hắn sang cơ quan tư pháp.”
Du Dực vuốt cằm: “Vậy tôi xin cáo từ trước, con gái tôi hôm nay đã bị dọa sợ, tôi hy vọng kẻ bị tình nghi này sẽ nhanh chóng bị pháp luật xử lí và phán quyết.”
“Du tiên sinh, Du tiên sinh, tôi biết sai rồi, tất cả đều do tôi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, xin ngài tha cho tôi một mạng được không? Tôi thề, chỉ cần tôi có thể ra ngoài, tôi sẽ không bao giờ... Không bao giờ quay lại thủ đô nữa...”
Du Dực thản nhiên nói: “Xin lỗi, anh coi trọng tôi nhưng tôi chỉ là người thường thôi, anh phạm tội thì sẽ có pháp luật xử lý, tôi không có năng lực khống chế pháp luật.”
Yến Tùng Nam thấy Du Dực hoàn toàn không để ý tới chuyện hắn đau khổ cầu xin, vừa sợ hãi vừa hoảng sợ đến mức không còn lý trí, thấy Du Dực rời đi, hắn khàn giọng gào thét: “Du Dực, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Mày cho là mày tốt hơn tao sao, không phải là mày đang ngủ với con đàn bà dâm đãng mà tao đã chơi chán chê, không phải mày đang nuôi con gái tao sao...”
Cục trưởng đưa Du Dực ra cửa, cẩn thận nhìn Du Dực thì thấy anh không hề đổi sắc, thầm nghĩ, tên phạm nhân trong kia thật đúng là thằng điên không biết trời cao đất dày mà!
“Cục trưởng, xin dừng bước, tôi đi trước.”
“Vâng, cảm ơn Du tiên sinh lần nữa.”
Du Dực gật đầu, lên xe rời đi.
Sau đó Cục trưởng liền vội vã quay lại, bảo người thẩm vấn Yến Tùng Nam lập tức lấy khẩu cung của hắn. Bằng trực giác của một cảnh sát kì cựu, ông cảm thấy vị cục trưởng Du kia rất không muốn tên Yến Tùng Nam này sẽ được thả ra.
Tuy rằng bọn họ không cần thu thập lại chứng cứ, nhưng người mà Yến Tùng Nam sát hại lúc trước còn có người nhà, bọn họ phải đi hỏi lại một lần nữa đã, còn phải liên hệ với cảnh sát bên thành phố Giang Lâm.
***
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong ngồi xe bus tới chân núi ở ngoại thành, sau khi xuống xe, cả hai chậm rãi leo lên đỉnh núi.
Cuối tuần có không ít người đi leo núi, có các cặp đôi yêu nhau, các nhóm bạn, còn có cả một gia đình đi cắm trại.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, với Nhạc Thính Phong thì không sao nhưng Thanh Ti thì không chịu được, tuổi cô bé còn quá nhỏ, thể lực không đủ, Nhạc Thính Phong sợ cô bé mệt nên cứ đi một lúc lại để cô bé nghỉ chân một chút rồi tiếp tục đi.
May mà núi không quá cao, nhưng vẫn phải mất vài giờ mới lên được đỉnh núi.
Lúc đi xuống, Nhạc Thính Phong không đồng ý để Thanh Ti tự đi, cứ thế cõng cô bé xuống núi.
Bình luận facebook