Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2163
Sau khi trở về, Nhạc Thính Phong vẫn nhớ rõ lời này của huấn luyện viên nên cậu trở nên bình thản, lạnh lùng hơn, cố gắng khống chế cảm xúc cá nhân, ngăn không cho bản thân tức giận, cho dù là khi đối mặt với Yến Tùng Nam thì Nhạc Thính Phong vẫn bình tĩnh.
Nhưng vừa rồi lời nói của cô gái kia đã khiến Nhạc Thính Phong dâng lên một cỗ lửa giận.
Nhạc Thính Phong đã nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục cõng Thanh Ti đi nhanh xuống phía dưới. Cô gái kia đứng ngơ ngác trong chốc lát, do dự một hồi rồi vẫn tiếp tục đuổi theo.
Thanh Ti quay đầu nhìn về phía sau một cái rồi đau khổ nói: “Anh ơi, cái chị kia lại đuổi tới đây rồi, làm sao bây giờ anh?”
“Mặc kệ cô ta đi, đúng là đồ mê trai.”
Muốn trâu già gặm cỏ non ư? Giờ cậu bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà muốn dụ dỗ cậu là sao? Cô ta không có chút đạo đức nào ư?
Cô gái đuổi theo Nhạc Thính Phong nói: “Em trai đừng hiểu lầm, chị không có ý gì đâu, chị chỉ thấy là...”
Nhạc Thính Phong lúc này cũng không cho cô ta cơ hội nói chuyện nữa, nói thẳng luôn: “Chị không cần nghĩ cái gì cả, tôi chê chị già đó, tôi không muốn đến lúc tôi 20 tuổi sẽ phải đối mặt với một bác gái cả ngày.”
Cô gái kia phẫn nộ: “Cái gì, cậu... Cậu dám gọi tôi... Là bác gái ư?”
Lúc nãy, cho dù không thích, cậu vẫn để lại một đường lui, dù sao người ta cũng là con gái, vẫn phải để lại cho người ta chút thể diện. Nhưng mà vừa rồi cô ta lại nói hai câu kia về Thanh Ti nên đã thật sự chọc giận Nhạc Thính Phong.
“Tôi không có hứng thú với mấy bác gái, tôi không muốn tìm người già như mẹ tôi.”
Đi một lúc, Thanh Ti xoay người lại nhìn, vui vẻ nói: “Anh ơi, anh thật là lợi hại, chị ta không tiếp tục tới đây nữa rồi.”
Nhạc Thính Phong cười khinh thường, nếu cô ta vẫn còn dám theo, thì thật sự là mặt rất dày.
Rốt cuộc bên tai hai anh em đã được yên tĩnh, kế tiếp cũng không gặp phải loại con gái như vậy, hai người thuận lợi xuống tới chân núi.
Nhạc Thính Phong vừa mới thả Thanh Ti xuống liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang nhã đang nắm tay một đứa bé con đi tới. Nhạc Thính Phong nghĩ rằng lại thêm một cô nàng nữa tìm đến chỗ cậu nên mặt mũi khó chịu.
Cô gái tiến lại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, liệu cậu có thể...”
Nhạc Thính Phong cũng không thèm đợi nói xong: “Không thể.”
“Ôi... Thật xin lỗi, tôi không có ý gì khác cả, tôi chỉ muốn hỏi một chút là... Em gái cậu... Em trai tôi muốn chơi cùng cô bé một lúc có được không?” Cô gái rụt rè nhìn Thanh Ti.
Cậu bé con đứng bên cạnh cô ngửa đầu cười ngốc nghếch nhìn về phía Thanh Ti, rõ ràng là nó muốn chơi cùng Thanh Ti nhưng lại không dám tự đi tới.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng lúc càng đen, thế này còn hơn cả trực tiếp đến tìm cậu đây. Thằng nhóc con này, mắt nhìn cũng tốt đó.
“Vậy... Có được không?”
“Không được!”
Nhạc Thính Phong bỏ lại một câu, cõng Thanh Ti đi nhanh như bay, sợ rằng thằng nhóc con kia sẽ lại đuổi theo. Đi chưa xa, nghe từ phía sau truyền đến tiếng khóc.
Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, bạn kia đang khóc.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nghiêm mặt: “Nó khóc thì liên quan gì tới chúng ta?”
Tuổi còn nhỏ như thế mà đã nghĩ đến chuyện trêu chọc con gái rồi, loại con trai này không thể nuông chiều được.
Thanh Ti nhẹ nhàng giật tóc Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, sao anh vẫn tức giận vậy?”
“Anh không có.”
Thanh Ti chu môi nói: “Rõ ràng anh đang tức giận mà?”
Nhưng vừa rồi lời nói của cô gái kia đã khiến Nhạc Thính Phong dâng lên một cỗ lửa giận.
Nhạc Thính Phong đã nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục cõng Thanh Ti đi nhanh xuống phía dưới. Cô gái kia đứng ngơ ngác trong chốc lát, do dự một hồi rồi vẫn tiếp tục đuổi theo.
Thanh Ti quay đầu nhìn về phía sau một cái rồi đau khổ nói: “Anh ơi, cái chị kia lại đuổi tới đây rồi, làm sao bây giờ anh?”
“Mặc kệ cô ta đi, đúng là đồ mê trai.”
Muốn trâu già gặm cỏ non ư? Giờ cậu bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà muốn dụ dỗ cậu là sao? Cô ta không có chút đạo đức nào ư?
Cô gái đuổi theo Nhạc Thính Phong nói: “Em trai đừng hiểu lầm, chị không có ý gì đâu, chị chỉ thấy là...”
Nhạc Thính Phong lúc này cũng không cho cô ta cơ hội nói chuyện nữa, nói thẳng luôn: “Chị không cần nghĩ cái gì cả, tôi chê chị già đó, tôi không muốn đến lúc tôi 20 tuổi sẽ phải đối mặt với một bác gái cả ngày.”
Cô gái kia phẫn nộ: “Cái gì, cậu... Cậu dám gọi tôi... Là bác gái ư?”
Lúc nãy, cho dù không thích, cậu vẫn để lại một đường lui, dù sao người ta cũng là con gái, vẫn phải để lại cho người ta chút thể diện. Nhưng mà vừa rồi cô ta lại nói hai câu kia về Thanh Ti nên đã thật sự chọc giận Nhạc Thính Phong.
“Tôi không có hứng thú với mấy bác gái, tôi không muốn tìm người già như mẹ tôi.”
Đi một lúc, Thanh Ti xoay người lại nhìn, vui vẻ nói: “Anh ơi, anh thật là lợi hại, chị ta không tiếp tục tới đây nữa rồi.”
Nhạc Thính Phong cười khinh thường, nếu cô ta vẫn còn dám theo, thì thật sự là mặt rất dày.
Rốt cuộc bên tai hai anh em đã được yên tĩnh, kế tiếp cũng không gặp phải loại con gái như vậy, hai người thuận lợi xuống tới chân núi.
Nhạc Thính Phong vừa mới thả Thanh Ti xuống liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang nhã đang nắm tay một đứa bé con đi tới. Nhạc Thính Phong nghĩ rằng lại thêm một cô nàng nữa tìm đến chỗ cậu nên mặt mũi khó chịu.
Cô gái tiến lại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, liệu cậu có thể...”
Nhạc Thính Phong cũng không thèm đợi nói xong: “Không thể.”
“Ôi... Thật xin lỗi, tôi không có ý gì khác cả, tôi chỉ muốn hỏi một chút là... Em gái cậu... Em trai tôi muốn chơi cùng cô bé một lúc có được không?” Cô gái rụt rè nhìn Thanh Ti.
Cậu bé con đứng bên cạnh cô ngửa đầu cười ngốc nghếch nhìn về phía Thanh Ti, rõ ràng là nó muốn chơi cùng Thanh Ti nhưng lại không dám tự đi tới.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng lúc càng đen, thế này còn hơn cả trực tiếp đến tìm cậu đây. Thằng nhóc con này, mắt nhìn cũng tốt đó.
“Vậy... Có được không?”
“Không được!”
Nhạc Thính Phong bỏ lại một câu, cõng Thanh Ti đi nhanh như bay, sợ rằng thằng nhóc con kia sẽ lại đuổi theo. Đi chưa xa, nghe từ phía sau truyền đến tiếng khóc.
Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, bạn kia đang khóc.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nghiêm mặt: “Nó khóc thì liên quan gì tới chúng ta?”
Tuổi còn nhỏ như thế mà đã nghĩ đến chuyện trêu chọc con gái rồi, loại con trai này không thể nuông chiều được.
Thanh Ti nhẹ nhàng giật tóc Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, sao anh vẫn tức giận vậy?”
“Anh không có.”
Thanh Ti chu môi nói: “Rõ ràng anh đang tức giận mà?”
Bình luận facebook