Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2360
Thật ra trong đầu Lộ Hướng Đông còn đang gào thét: Đại học Thủ Đô ư? Đâu chỉ là tốt lắm, rõ ràng là còn là vô cùng vô cùng tốt đó!
Đây từng là ngôi trường mà hồi còn trẻ, Lộ Hướng Đông từng khao khát có thể thi đỗ. Đáng tiếc là anh ta học tập không ra sao nên không thể vào nổi. Vậy mà hiện giờ con trai anh lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói học đại học Thủ Đô là được rồi. Trong lòng anh ta đang không ngừng suy nghĩ xem sau khi nhận được giấy báo nhập học của đại học Thủ Đô thì người làm cha như anh nên khoe sự sung sướng hãnh diện này ra thế nào?
Ở đây có cái khách sạn nào tốt để đặt bao toàn bộ nhỉ?
Lộ Tu Triệt đương nhiên không biết cha già mình đang suy nghĩ tính toán điều gì, cậu thấy hơi mệt nên chỉ nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.
Lộ Hướng Đông vốn đang kích động muốn tiếp tục bàn bạc với con trai mình xem nên bao khách sạn nào thì quay sang đã thấy con trai đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi liền tự động ngậm miệng.
Tốc độ xe cũng thoáng chậm lại một chút, Lộ Hướng Đông cố gắng lái xe vững vàng hơn nữa. Đợi khi đến tận cửa nhà, Lộ Hướng Đông mới đánh thức con trai dậy.
***
Sau hai ngày dài liên tục diễn ra kì thi đại học, đến ngày cuối cùng, sau khi thi xong xuôi tất cả, bước ra khỏi trường thi, Nhạc Thính Phong mới thở phào một hơi.
Đối với cậu thì kì thi đại học này có ý nghĩ lớn vì đây là kì thi để chính thức tạm biệt cuộc sống trung học. Nhạc Thính Phong cảm thấy ba năm trung học của mình khá tốt, không phải bởi cậu học tập tốt mà là bởi vì cậu được hưởng thụ những điều viên mãn: Hưởng thụ thanh xuân, hưởng thụ tình bạn, hưởng thụ cảm giác ba năm dần dần trưởng thành.
Môn thi cuối cùng này, Nhạc Thính Phong không rời khỏi phòng thi đầu tiên như những môn thi trước. Cậu hòa mình với những học trò làm bài thi không tốt, cùng chờ đợi đến khi tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên, chờ đợi giám thi thu xong bài thi.
Sau đó cùng nhau rời khỏi phòng thi.
Đám học sinh ra khỏi trường thi, có một số người giống như Nhạc Thính Phong, có thể thở phào nhẹ nhõm. Một số còn lại lại vô cùng uể oải, thậm chí có những người còn chưa đi ra khỏi trường thi đã bắt đầu khóc.
Nhạc Thính Phong gặp Lâm Trầm cũng đang ra khỏi phòng thi, hai người nhìn nhau cười.
Lâm Trầm nhìn những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc cũng thi xong rồi!”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Đúng vậy, chúng ta... Sắp trưởng thành rồi.”
Đây từng là ngôi trường mà hồi còn trẻ, Lộ Hướng Đông từng khao khát có thể thi đỗ. Đáng tiếc là anh ta học tập không ra sao nên không thể vào nổi. Vậy mà hiện giờ con trai anh lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói học đại học Thủ Đô là được rồi. Trong lòng anh ta đang không ngừng suy nghĩ xem sau khi nhận được giấy báo nhập học của đại học Thủ Đô thì người làm cha như anh nên khoe sự sung sướng hãnh diện này ra thế nào?
Ở đây có cái khách sạn nào tốt để đặt bao toàn bộ nhỉ?
Lộ Tu Triệt đương nhiên không biết cha già mình đang suy nghĩ tính toán điều gì, cậu thấy hơi mệt nên chỉ nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.
Lộ Hướng Đông vốn đang kích động muốn tiếp tục bàn bạc với con trai mình xem nên bao khách sạn nào thì quay sang đã thấy con trai đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi liền tự động ngậm miệng.
Tốc độ xe cũng thoáng chậm lại một chút, Lộ Hướng Đông cố gắng lái xe vững vàng hơn nữa. Đợi khi đến tận cửa nhà, Lộ Hướng Đông mới đánh thức con trai dậy.
***
Sau hai ngày dài liên tục diễn ra kì thi đại học, đến ngày cuối cùng, sau khi thi xong xuôi tất cả, bước ra khỏi trường thi, Nhạc Thính Phong mới thở phào một hơi.
Đối với cậu thì kì thi đại học này có ý nghĩ lớn vì đây là kì thi để chính thức tạm biệt cuộc sống trung học. Nhạc Thính Phong cảm thấy ba năm trung học của mình khá tốt, không phải bởi cậu học tập tốt mà là bởi vì cậu được hưởng thụ những điều viên mãn: Hưởng thụ thanh xuân, hưởng thụ tình bạn, hưởng thụ cảm giác ba năm dần dần trưởng thành.
Môn thi cuối cùng này, Nhạc Thính Phong không rời khỏi phòng thi đầu tiên như những môn thi trước. Cậu hòa mình với những học trò làm bài thi không tốt, cùng chờ đợi đến khi tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên, chờ đợi giám thi thu xong bài thi.
Sau đó cùng nhau rời khỏi phòng thi.
Đám học sinh ra khỏi trường thi, có một số người giống như Nhạc Thính Phong, có thể thở phào nhẹ nhõm. Một số còn lại lại vô cùng uể oải, thậm chí có những người còn chưa đi ra khỏi trường thi đã bắt đầu khóc.
Nhạc Thính Phong gặp Lâm Trầm cũng đang ra khỏi phòng thi, hai người nhìn nhau cười.
Lâm Trầm nhìn những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc cũng thi xong rồi!”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Đúng vậy, chúng ta... Sắp trưởng thành rồi.”
Bình luận facebook