Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2365
Tìm một chỗ trống để ngồi xuống, Nhạc Thính Phong tùy tiện gọi vài món, để Thanh Ti ngồi một mình một lát rồi đứng dậy bước tới một bàn cách cậu không xa.
Khi nhìn thấy hai người đang ngồi ở đó thì cậu ngạc nhiên: “Sao lại là hai người?”
Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân không còn cách nào trốn được nữa, đành phải ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thính Phong rồi xấu hổ vẫy tay, cười cười: “Ơ kìa, Nhạc Thính Phong à? Sao cậu lại ở đây? Trùng hợp quá!”
Nhìn thấy Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân, Nhạc Thính Phong đen mặt lại.
“Đúng vậy, hai người bám theo tớ suốt như thế cơ mà, sao có thể không trùng hợp được chứ?”
Hôm nay bọn họ hẹn nhau đến trung tâm thương mại đi chơi, ai ngờ lại gặp được Nhạc Thính Phong. Ban đầu cả hai còn đang vui vẻ muốn chạy lại chào hỏi, nhưng khi đến gần lại thấy Nhạc Thính Phong lại đang ôm một cô bé đi trên đường. Thế nên bọn họ mới theo sau để xem xem cô bé này rốt cuộc là ai.
Nhạc Thính Phong lạnh giọng hỏi: “Vậy tại sao lại lén lút theo dõi mà không gọi tớ?”
“Không phải là vì bọn tớ sợ quấy rầy tới cậu nên mới làm thế sao?”
“Nếu đã biết là quấy rầy tớ thì hai cậu đi được rồi đấy.”
Mạnh Hoành vội nói: “Đừng mà, chúng ta là anh em bạn tốt, hôm nay trùng hợp gặp nhau thế này, sao lại đi đâu nữa? Đương nhiên phải đi cùng nhau rồi, vậy cô bé kia...”
Hầu Chí Tân nhịn không được bèn hỏi: “Thính Phong, hay chúng ta lại bàn của cậu đi, không thể để cô bé ấy ngồi một mình một chỗ như thế được đúng không?”
Nói xong Hầu Chí Tân liền túm lấy Mạnh Hoành, cũng không thèm để ý đến sắc mặt Nhạc Thính Phong khó coi ra sao đã kéo xềnh xệch tên bạn mình đi.
Đột nhiên thấy trước mình xuất hiện thêm hai người, Thanh Ti ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Các anh... Có việc gì sao?”
Nhạc Thính Phong thở dài, đi về bàn mình rồi nói với Thanh Ti: “Đây là hai người bạn cùng phòng kí túc xá trung học của anh.”
Thanh Ti vội đứng lên: “Dạ, thì ra các anh là bạn cùng phòng của anh em sao? Em chào các anh ạ!”
Bốn con mắt của Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân đều sáng rực lên, “Chào em... Thì ra em là em gái của Thính Phong! Nghe danh đã lâu, rốt cuộc hôm nay cũng được gặp mặt em rồi, đúng là không dễ dàng gì...”
Bây giờ bọn họ mới hiểu tại sao Nhạc Thính Phong lại không muốn cho người khác nhìn thấy em gái mình. Nếu bọn họ có em gái xinh đẹp như vậy thì bọn họ sẽ giấu kĩ hơn ấy chứ.
“Chào em gái, tên anh là Mạnh Hoành...”
“Anh là Hầu Chí Tân, anh trai em có từng kể về bọn anh không?”
Hai người tranh nhau tự giới thiệu bản thân, hoàn toàn không hề để ý tới sắc mặt Nhạc Thính Phong bên cạnh càng ngày càng đen như đít nồi.
Thanh Ti cười gật đầu: “Anh của em cũng từng kể về các anh cho em nghe.”
Nói chuyện một lát, Thanh Ti đưa ly kem còn lại một nửa cho Nhạc Thính Phong: “Anh, em không ăn nổi nữa.”
Nhạc Thính Phong tự nhiên đón lấy, sau đó... Trong ánh mắt khiếp sợ của Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân, cậu cầm ly kem còn lại ăn từng miếng từng miếng cho đến khi hết.
Hai người há hốc miệng. Thật đáng sợ!
Ba năm trung học, bọn họ chưa từng thấy Nhạc Thính Phong sử dụng đồ gì chung với người khác cả.
Khi nhìn thấy hai người đang ngồi ở đó thì cậu ngạc nhiên: “Sao lại là hai người?”
Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân không còn cách nào trốn được nữa, đành phải ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thính Phong rồi xấu hổ vẫy tay, cười cười: “Ơ kìa, Nhạc Thính Phong à? Sao cậu lại ở đây? Trùng hợp quá!”
Nhìn thấy Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân, Nhạc Thính Phong đen mặt lại.
“Đúng vậy, hai người bám theo tớ suốt như thế cơ mà, sao có thể không trùng hợp được chứ?”
Hôm nay bọn họ hẹn nhau đến trung tâm thương mại đi chơi, ai ngờ lại gặp được Nhạc Thính Phong. Ban đầu cả hai còn đang vui vẻ muốn chạy lại chào hỏi, nhưng khi đến gần lại thấy Nhạc Thính Phong lại đang ôm một cô bé đi trên đường. Thế nên bọn họ mới theo sau để xem xem cô bé này rốt cuộc là ai.
Nhạc Thính Phong lạnh giọng hỏi: “Vậy tại sao lại lén lút theo dõi mà không gọi tớ?”
“Không phải là vì bọn tớ sợ quấy rầy tới cậu nên mới làm thế sao?”
“Nếu đã biết là quấy rầy tớ thì hai cậu đi được rồi đấy.”
Mạnh Hoành vội nói: “Đừng mà, chúng ta là anh em bạn tốt, hôm nay trùng hợp gặp nhau thế này, sao lại đi đâu nữa? Đương nhiên phải đi cùng nhau rồi, vậy cô bé kia...”
Hầu Chí Tân nhịn không được bèn hỏi: “Thính Phong, hay chúng ta lại bàn của cậu đi, không thể để cô bé ấy ngồi một mình một chỗ như thế được đúng không?”
Nói xong Hầu Chí Tân liền túm lấy Mạnh Hoành, cũng không thèm để ý đến sắc mặt Nhạc Thính Phong khó coi ra sao đã kéo xềnh xệch tên bạn mình đi.
Đột nhiên thấy trước mình xuất hiện thêm hai người, Thanh Ti ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Các anh... Có việc gì sao?”
Nhạc Thính Phong thở dài, đi về bàn mình rồi nói với Thanh Ti: “Đây là hai người bạn cùng phòng kí túc xá trung học của anh.”
Thanh Ti vội đứng lên: “Dạ, thì ra các anh là bạn cùng phòng của anh em sao? Em chào các anh ạ!”
Bốn con mắt của Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân đều sáng rực lên, “Chào em... Thì ra em là em gái của Thính Phong! Nghe danh đã lâu, rốt cuộc hôm nay cũng được gặp mặt em rồi, đúng là không dễ dàng gì...”
Bây giờ bọn họ mới hiểu tại sao Nhạc Thính Phong lại không muốn cho người khác nhìn thấy em gái mình. Nếu bọn họ có em gái xinh đẹp như vậy thì bọn họ sẽ giấu kĩ hơn ấy chứ.
“Chào em gái, tên anh là Mạnh Hoành...”
“Anh là Hầu Chí Tân, anh trai em có từng kể về bọn anh không?”
Hai người tranh nhau tự giới thiệu bản thân, hoàn toàn không hề để ý tới sắc mặt Nhạc Thính Phong bên cạnh càng ngày càng đen như đít nồi.
Thanh Ti cười gật đầu: “Anh của em cũng từng kể về các anh cho em nghe.”
Nói chuyện một lát, Thanh Ti đưa ly kem còn lại một nửa cho Nhạc Thính Phong: “Anh, em không ăn nổi nữa.”
Nhạc Thính Phong tự nhiên đón lấy, sau đó... Trong ánh mắt khiếp sợ của Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân, cậu cầm ly kem còn lại ăn từng miếng từng miếng cho đến khi hết.
Hai người há hốc miệng. Thật đáng sợ!
Ba năm trung học, bọn họ chưa từng thấy Nhạc Thính Phong sử dụng đồ gì chung với người khác cả.
Bình luận facebook