Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2367
Quả nhiên mọi chuyện đều đúng như Nhạc Thính Phong dự đoán, cậu còn chưa kịp đưa Thanh Ti về đến nhà thì điện thoại đã không ngừng đổ chuông.
Đầu tiên là Lộ Tu Triệt, sau đó là Tôn Tường Khôn...
Cuối cùng, ngay cả tên nhóc luôn luôn kiệm lời không nói được vài câu như Lâm Trầm cũng gọi điện thoại đến an ủi.
Nhưng Lâm Trầm không hỏi về Thanh Ti mà chỉ hỏi Nhạc Thính Phong: “Cảm giác bảo bối tuyệt vời mình giấu kĩ bao lâu nay bị người ta phát hiện ra thế nào?”
Nhạc Thính Phong xem thường: “Tớ từ chối trả lời vấn đề này của cậu.”
“Không cần quá sốt ruột, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu phải quen dần thôi. E là sau này sẽ phải thường xuyên gặp nhau đó.”
Nhạc Thính Phong đen mặt, rốt cuộc tên này tìm cậu để nói câu này thôi đúng không?
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Có phải gần đây cậu mắc bệnh nói nhiều phải không?”
Lâm Trầm: “Là sao? Tớ cũng không biết.”
Nhạc Thính Phong lạnh giọng nói: “Tớ không muốn nói chuyện phiếm với cậu nữa, cậu cần làm gì thì làm đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Trầm nhìn thấy màn hình di động tối sầm lại thì ngẩng đầu nói với Lộ Tu Triệt: “Ha ha, thấy chưa, đây chính là điển hình của tâm trạng không tốt!”
“Ha ha, tớ đã nói với cậu rồi mà, đối với Nhạc Thính Phong thì chỉ cần là những chuyện liên quan đến em gái cậu ta thì cậu ta sẽ tự động biến thành kẻ vắt cổ chày ra nước ấy chứ.”
Lâm Trầm đang làm thêm tại một cửa hàng bán đồ uống, sau khi Lộ Tu Triệt biết thì tìm đến đây chơi với cậu.
Sau khi Mạnh Hoành gọi điện thoại tới kể chuyện, hai người luân phiên gọi điện thoại an ủi Nhạc Thính Phong.
Cậu bèn hỏi Lộ Tu Triệt: “Em gái cậu ấy thì sao?”
Lộ Tu Triệt cười: “Tớ nói cậu nghe, chuyện quan trọng nhất là dù bây giờ Nhạc Thính Phong chỉ coi Thanh Ti là em gái, nhưng sau này cô bé ấy sẽ lớn lên rồi, khi đó thì mọi chuyện sẽ thế nào? Cậu thử đoán xem?”
Lâm Trầm mỉm cười, không nói gì.
Lộ Tu Triệt nói rất đúng, chuyện về sau ai biết được ra sao kia chứ?
Trước cậu còn lo lắng là sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ không liên lạc mấy với nhau nữa, nhưng giờ xem ra vẫn khá ổn.
Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Ngày kia sẽ có giấy báo điểm đó, cậu có lo lắng không?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Không lo lắng, cậu thì sao?”
Lộ Tu Triệt ngượng ngùng sờ mũi: “Thật ra thì... Cũng có một chút, nhưng mà không phải tớ lo lắng mà là người nhà của tớ, mọi người đều vô cùng khẩn trương khiến tớ mấy ngày nay cũng lo lắng theo.”
Đầu tiên là Lộ Tu Triệt, sau đó là Tôn Tường Khôn...
Cuối cùng, ngay cả tên nhóc luôn luôn kiệm lời không nói được vài câu như Lâm Trầm cũng gọi điện thoại đến an ủi.
Nhưng Lâm Trầm không hỏi về Thanh Ti mà chỉ hỏi Nhạc Thính Phong: “Cảm giác bảo bối tuyệt vời mình giấu kĩ bao lâu nay bị người ta phát hiện ra thế nào?”
Nhạc Thính Phong xem thường: “Tớ từ chối trả lời vấn đề này của cậu.”
“Không cần quá sốt ruột, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu phải quen dần thôi. E là sau này sẽ phải thường xuyên gặp nhau đó.”
Nhạc Thính Phong đen mặt, rốt cuộc tên này tìm cậu để nói câu này thôi đúng không?
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Có phải gần đây cậu mắc bệnh nói nhiều phải không?”
Lâm Trầm: “Là sao? Tớ cũng không biết.”
Nhạc Thính Phong lạnh giọng nói: “Tớ không muốn nói chuyện phiếm với cậu nữa, cậu cần làm gì thì làm đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Trầm nhìn thấy màn hình di động tối sầm lại thì ngẩng đầu nói với Lộ Tu Triệt: “Ha ha, thấy chưa, đây chính là điển hình của tâm trạng không tốt!”
“Ha ha, tớ đã nói với cậu rồi mà, đối với Nhạc Thính Phong thì chỉ cần là những chuyện liên quan đến em gái cậu ta thì cậu ta sẽ tự động biến thành kẻ vắt cổ chày ra nước ấy chứ.”
Lâm Trầm đang làm thêm tại một cửa hàng bán đồ uống, sau khi Lộ Tu Triệt biết thì tìm đến đây chơi với cậu.
Sau khi Mạnh Hoành gọi điện thoại tới kể chuyện, hai người luân phiên gọi điện thoại an ủi Nhạc Thính Phong.
Cậu bèn hỏi Lộ Tu Triệt: “Em gái cậu ấy thì sao?”
Lộ Tu Triệt cười: “Tớ nói cậu nghe, chuyện quan trọng nhất là dù bây giờ Nhạc Thính Phong chỉ coi Thanh Ti là em gái, nhưng sau này cô bé ấy sẽ lớn lên rồi, khi đó thì mọi chuyện sẽ thế nào? Cậu thử đoán xem?”
Lâm Trầm mỉm cười, không nói gì.
Lộ Tu Triệt nói rất đúng, chuyện về sau ai biết được ra sao kia chứ?
Trước cậu còn lo lắng là sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ không liên lạc mấy với nhau nữa, nhưng giờ xem ra vẫn khá ổn.
Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Ngày kia sẽ có giấy báo điểm đó, cậu có lo lắng không?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Không lo lắng, cậu thì sao?”
Lộ Tu Triệt ngượng ngùng sờ mũi: “Thật ra thì... Cũng có một chút, nhưng mà không phải tớ lo lắng mà là người nhà của tớ, mọi người đều vô cùng khẩn trương khiến tớ mấy ngày nay cũng lo lắng theo.”
Bình luận facebook