Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1862
Anh đáp: “Cô ta làm sao có thể vô tội được? Một người đàn bà được người cha bao nuôi lại đi thông đồng với chính con trai ông ta, em nghĩ cô ta có thể vô tội hay không?”
Mộ Dung Miên vì sao phải chọn ả đàn bà này làm vật hi sinh, nguyên nhân là bởi chính bản thân ả ta cũng không cần phải... Sống tiếp làm gì.
Ả ta cũng không phải chỉ thuần tuý làm tình nhân của người khác như vậy, còn làm nhiều loại chuyện xấu xa, ngấm ngầm khác, trong đó có không ít những phi vụ giao dịch bẩn thỉu, những chuyện như vậy, anh cũng không cần nói ra, nói ra cũng chỉ làm bẩn tai Quý Miên Miên thôi.
Anh dịu dàng nói: “Tin anh đi, ả ta tuyệt đối không phải là một người vô tội.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng, em tin anh, tin anh...”
Cô vô cùng tin tưởng lời nói của Mộ Dung Miên, bởi cô biết, dù anh có yêu nghiệt đến mức nào, anh cũng sẽ không gây tổn thương cho cô.
Ở bên kia đường, cảnh sát cũng đưa Claude ra xe. Khi mấy chiếc xe cảnh sát rời đi, Mộ Dung Miên lay lay Quý Miên Miên: “Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.”
Xe chầm chậm lăn bánh, Quý Miên Miên quay đầu nhìn ngôi nhà đang ngày càng xa kia. Đến khi vào tới thành phố, đến một nơi xa lạ, nhìn thấy một ngã tư không quen biết, Quý Miên Miên bỗng nhiên tràn đầy cảm giác không nói thành lời, không chân thật, giống như mọi chuyện hiện tại đều giống như đang nằm mơ.
Mộ Dung Miên thấy vẻ mặt Quý Miên Miên mê mang, liền cầm tay cô: “Em nghĩ gì vậy?”
Đôi mắt Quý Miên Miên chớp chớp, nói: “Em thấy dường như mọi chuyện có vẻ không chân thực lắm.”
Mộ Dung Miên dùng sức nắm chặt tay cô, hỏi: “Em trách anh sao?”
“Hả?”
Mộ Dung Miên nói: “Bảo là đưa em đi vận động gân cốt, cuối cùng lại không cho em được vận động, chỉ nhìn người khác diễn sẽ không thấy thú vị, nếu để em tự mình đánh cho bọn họ một trận nên thân, khi ấy hẳn là em sẽ thấy chân thực...”
Ý định ban đầu của anh là đưa Quý Miên Miên tới để cô vận động thân thể, dùng quyền cước một chút, nhưng về sau nghĩ lại, tốt nhất là không nên để vợ yêu phải mệt nhọc, không thể chuyện gì cũng khiến cô ấy ra tay.
Lúc ấy mới bắt đầu tính kế toàn bộ gia đình nhà Mộ Dung Thuý Đình. Quý Miên Miên lập tức xua tay: “Ấy, em không có ý đó...”
Mộ Dung Miên cười nói: “Không sao, hôm nay vẫn còn sớm, chúng ta vẫn có cơ hội mà.”
Quý Miên Miên trong lòng buồn bực: “Anh có ý gì, còn cơ hội gì nữa vậy?”
“Đi thôi, cho em hoạt động tay chân một chút.”
Trong lúc Quý Miên Miên đang vô cùng buồn bực, xe của Mộ Dung Miên đã dừng cách cục cảnh sát một đoạn ngắn, không lâu sau, họ thấy Claude từ bên trong đi ra.
Dù sao thì hắn ta cũng không phải kẻ giết người, chẳng qua hắn chỉ ngủ với người đàn bà của cha hắn thôi, cũng không phải tình vi phạm pháp luật nào, vì thế liền nhanh chóng được thả ra.
Không cần Mộ Dung Miên mở miệng, Quý Miên Miên đã vội vàng muốn xuống xe.
Mộ Dung Miên giữ tay cô, đưa cho cô một chiếc túi nilon đen.
Quý Miên Miên cười hắc hắc, trên đường giờ đang không có bóng người, cô im lặng không một tiếng động tiến đến phía sau Claude, cầm chiếc túi to chụp lên đầu hắn.
Trong đêm tối, Mộ Dung Miên thấy từng đấm của Quý Miên Miên nện vào người Claude, anh không khỏi than thở, vợ của anh làm gì trông cũng vẫn đẹp mắt.
Chờ Quý Miên Miên đánh xong, vui vẻ trở lại xe: “Được rồi, về thôi.”
Xe quay về tới nhà cũ của gia đình Mộ Dung, Mộ Dung Miên vừa cởi bỏ dây an toàn, còn đang muốn mở cửa xe thì cổ tay anh bị Quý Miên Miên kéo lại.
Quý Miên Miên còn nhìn anh nói: “Chồng à, từ nay trở đi, em nhất định sẽ yêu thương anh thật tốt.”
Còn nữa, tuyệt đối sẽ không đắc tội với anh, sẽ thật thà nghe lời anh, tuyệt đối sẽ không muốn chết, xem đầu óc của cô, về cơ bản còn không đủ để Mộ Dung Miên nghịch trong 1 giây.
Trời ơi, có người chồng đen tối, gian trá thế này cũng có chút đáng sợ.
Mộ Dung Miên sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhếch môi, hôn lên môi cô: “Được, ngoan quá, chồng cũng sẽ yêu thương em thật tốt nha...”
Mộ Dung Miên vì sao phải chọn ả đàn bà này làm vật hi sinh, nguyên nhân là bởi chính bản thân ả ta cũng không cần phải... Sống tiếp làm gì.
Ả ta cũng không phải chỉ thuần tuý làm tình nhân của người khác như vậy, còn làm nhiều loại chuyện xấu xa, ngấm ngầm khác, trong đó có không ít những phi vụ giao dịch bẩn thỉu, những chuyện như vậy, anh cũng không cần nói ra, nói ra cũng chỉ làm bẩn tai Quý Miên Miên thôi.
Anh dịu dàng nói: “Tin anh đi, ả ta tuyệt đối không phải là một người vô tội.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng, em tin anh, tin anh...”
Cô vô cùng tin tưởng lời nói của Mộ Dung Miên, bởi cô biết, dù anh có yêu nghiệt đến mức nào, anh cũng sẽ không gây tổn thương cho cô.
Ở bên kia đường, cảnh sát cũng đưa Claude ra xe. Khi mấy chiếc xe cảnh sát rời đi, Mộ Dung Miên lay lay Quý Miên Miên: “Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.”
Xe chầm chậm lăn bánh, Quý Miên Miên quay đầu nhìn ngôi nhà đang ngày càng xa kia. Đến khi vào tới thành phố, đến một nơi xa lạ, nhìn thấy một ngã tư không quen biết, Quý Miên Miên bỗng nhiên tràn đầy cảm giác không nói thành lời, không chân thật, giống như mọi chuyện hiện tại đều giống như đang nằm mơ.
Mộ Dung Miên thấy vẻ mặt Quý Miên Miên mê mang, liền cầm tay cô: “Em nghĩ gì vậy?”
Đôi mắt Quý Miên Miên chớp chớp, nói: “Em thấy dường như mọi chuyện có vẻ không chân thực lắm.”
Mộ Dung Miên dùng sức nắm chặt tay cô, hỏi: “Em trách anh sao?”
“Hả?”
Mộ Dung Miên nói: “Bảo là đưa em đi vận động gân cốt, cuối cùng lại không cho em được vận động, chỉ nhìn người khác diễn sẽ không thấy thú vị, nếu để em tự mình đánh cho bọn họ một trận nên thân, khi ấy hẳn là em sẽ thấy chân thực...”
Ý định ban đầu của anh là đưa Quý Miên Miên tới để cô vận động thân thể, dùng quyền cước một chút, nhưng về sau nghĩ lại, tốt nhất là không nên để vợ yêu phải mệt nhọc, không thể chuyện gì cũng khiến cô ấy ra tay.
Lúc ấy mới bắt đầu tính kế toàn bộ gia đình nhà Mộ Dung Thuý Đình. Quý Miên Miên lập tức xua tay: “Ấy, em không có ý đó...”
Mộ Dung Miên cười nói: “Không sao, hôm nay vẫn còn sớm, chúng ta vẫn có cơ hội mà.”
Quý Miên Miên trong lòng buồn bực: “Anh có ý gì, còn cơ hội gì nữa vậy?”
“Đi thôi, cho em hoạt động tay chân một chút.”
Trong lúc Quý Miên Miên đang vô cùng buồn bực, xe của Mộ Dung Miên đã dừng cách cục cảnh sát một đoạn ngắn, không lâu sau, họ thấy Claude từ bên trong đi ra.
Dù sao thì hắn ta cũng không phải kẻ giết người, chẳng qua hắn chỉ ngủ với người đàn bà của cha hắn thôi, cũng không phải tình vi phạm pháp luật nào, vì thế liền nhanh chóng được thả ra.
Không cần Mộ Dung Miên mở miệng, Quý Miên Miên đã vội vàng muốn xuống xe.
Mộ Dung Miên giữ tay cô, đưa cho cô một chiếc túi nilon đen.
Quý Miên Miên cười hắc hắc, trên đường giờ đang không có bóng người, cô im lặng không một tiếng động tiến đến phía sau Claude, cầm chiếc túi to chụp lên đầu hắn.
Trong đêm tối, Mộ Dung Miên thấy từng đấm của Quý Miên Miên nện vào người Claude, anh không khỏi than thở, vợ của anh làm gì trông cũng vẫn đẹp mắt.
Chờ Quý Miên Miên đánh xong, vui vẻ trở lại xe: “Được rồi, về thôi.”
Xe quay về tới nhà cũ của gia đình Mộ Dung, Mộ Dung Miên vừa cởi bỏ dây an toàn, còn đang muốn mở cửa xe thì cổ tay anh bị Quý Miên Miên kéo lại.
Quý Miên Miên còn nhìn anh nói: “Chồng à, từ nay trở đi, em nhất định sẽ yêu thương anh thật tốt.”
Còn nữa, tuyệt đối sẽ không đắc tội với anh, sẽ thật thà nghe lời anh, tuyệt đối sẽ không muốn chết, xem đầu óc của cô, về cơ bản còn không đủ để Mộ Dung Miên nghịch trong 1 giây.
Trời ơi, có người chồng đen tối, gian trá thế này cũng có chút đáng sợ.
Mộ Dung Miên sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhếch môi, hôn lên môi cô: “Được, ngoan quá, chồng cũng sẽ yêu thương em thật tốt nha...”