Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1863
Khi hai người về đến phòng khách thì kinh ngạc khi thấy Mộ Dung phu nhân đến giờ vẫn đang ngồi ở phòng khách, còn chưa đi ngủ.
Quý Miên Miên sửng sốt, giờ đã muộn lắm rồi, chỉ một lát nữa là đã sang ngày mới, Mộ Dung phu nhân không lẽ đang chờ bọn họ sao?
Mộ Dung phu nhân cô đơn ngồi trên ghế sofa, xung quanh là khung cảnh xa hoa tráng lệ nhưng điều ấy lại càng tôn lên vẻ cô đơn của bà, khuôn mặt bà u sầu, hai mắt nhắm nghiền, đang ngồi ở đó mà ngủ.
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn biểu tình của Mộ Dung Miên.
Anh đang nhìn Mộ Dung phu nhân, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt... Lại có chút phức tạp.
Cảm giác kì quái trong lòng Quý Miên Miên lại xuất hiện, đã muộn thế này mà Mộ Dung phu nhân vẫn đang ngồi ở đó, nguyên nhân chỉ có thể là bà đang chờ bọn họ.
Cô nhớ tới lúc ở nghĩa trang, bà ấy có vẻ như vô cùng lo lắng hai người bọn họ bỏ đi không quay lại nữa, vì thế giờ vẫn ngồi đây đợi.
Quý Miên Miên không khỏi buồn phiền, tại sao Mộ Dung phu nhân lại quan tâm đến hai người giả mạo như bọn họ chứ?
Nếu bà lo lắng sau khi bọn họ đi rồi sẽ không tự đối phó được với đám cực phẩm thân thích nhà Mộ Dung thì chắc cũng không cần phải đến mức thế này chứ? Hơn nữa, cô cảm nhận được những nỗi lo lắng, sốt ruột này của Mộ Dung phu nhân không phải là giả tạo hay chỉ là đơn thuần lo lắng về vấn đề lợi ích.
Lòng Quý Miên Miên cảm thấy nghi hoặc, không thể nào lý giải được.
Chỉ có thể nhìn thôi, Quý Miên Miên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cô nhỏ giọng nói: “Phải đánh thức bà ấy thôi, đã muộn như thế này mà còn ngủ ở phòng khách, nhỡ bị cảm thì làm sao?”
Mộ Dung Miên gật đầu, Quý Miên Miên đến trước mặt Mộ Dung phu nhân: “Phu nhân... Phu nhân... Người tỉnh dậy đi, đừng ngủ ở đây nữa.”
Nghe được người gọi mình, Mộ Dung phu nhân liền tỉnh dậy, thấy hai người bọn họ liền lập tức cười thật tươi, giống như vừa trút được gánh nặng, bà nói: “Các con đã trở lại, chắc các con còn chưa ăn cơm, để ta gọi người làm ít đồ ăn khuya cho các con ăn nhé?”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Không cần, chúng tôi ăn rồi.”
So sánh với sự quan tâm và nhiệt tình của Mộ Dung phu nhân, thái độ của Mộ Dung Miên quả thật là vô cùng lãnh đạm.
Quý Miên Miên thấy vẻ mất mát trên gương mặt Mộ Dung phu nhân liền nhanh chóng nắm tay Mộ Dung Miên, cười cười nói: “Ôi, người không nói con cũng không phát hiện ra đâu, chiều nay chúng con ăn cơm sớm quá, giờ con đói bụng quá rồi.”
Cô quay sang nhìn Mộ Dung Miên, nói: “Nếu anh mệt thì cứ đi lên nghỉ ngơi trước đi, em ăn một chút rồi lên.”
Mộ Dung Miên làm sao không hiểu chút tâm tư cẩn thận này của cô chứ, anh nhếch miệng: “Anh ăn cùng em.”
Quý Miên Miên âm thầm nháy mắt một cái với anh.
Quý Miên Miên biết, thời gian bọn họ ở bên Mộ Dung phu nhân không còn bao lâu nữa, vậy thì trước khi rời đi, cứ cố gắng khiến bà vui lên là được.
Quý Miên Miên vừa dứt lời, đôi mắt Mộ Dung phu nhân đã sáng lên, nụ cười trên mặt lại toả sáng: “Vậy con chờ một chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn thôi.”
Quý Miên Miên vốn tưởng đồ ăn khuya sẽ là mấy thứ đồ Tây linh tinh, dù sao cô cũng không thích mấy món này.
Nhưng ngàn vạn lần cô không nghĩ tới, đồ ăn vừa mang ra kia lại là bánh sủi cảo, từng chiếc sủi cảo mập mạp, vẫn toả khói nóng hổi, khiến cô cảm thấy nước miếng tuôn trào.
Quý Miên Miên lúc ấy bất ngờ kêu lên: “Oa, là sủi cảo, lâu quá rồi còn không được ăn.”
Từ ngày tới Anh, cô gặp được rất ít đồ ăn Trung Quốc ngon miệng, sủi cảo lại càng không thấy.
Quý Miên Miên sửng sốt, giờ đã muộn lắm rồi, chỉ một lát nữa là đã sang ngày mới, Mộ Dung phu nhân không lẽ đang chờ bọn họ sao?
Mộ Dung phu nhân cô đơn ngồi trên ghế sofa, xung quanh là khung cảnh xa hoa tráng lệ nhưng điều ấy lại càng tôn lên vẻ cô đơn của bà, khuôn mặt bà u sầu, hai mắt nhắm nghiền, đang ngồi ở đó mà ngủ.
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn biểu tình của Mộ Dung Miên.
Anh đang nhìn Mộ Dung phu nhân, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt... Lại có chút phức tạp.
Cảm giác kì quái trong lòng Quý Miên Miên lại xuất hiện, đã muộn thế này mà Mộ Dung phu nhân vẫn đang ngồi ở đó, nguyên nhân chỉ có thể là bà đang chờ bọn họ.
Cô nhớ tới lúc ở nghĩa trang, bà ấy có vẻ như vô cùng lo lắng hai người bọn họ bỏ đi không quay lại nữa, vì thế giờ vẫn ngồi đây đợi.
Quý Miên Miên không khỏi buồn phiền, tại sao Mộ Dung phu nhân lại quan tâm đến hai người giả mạo như bọn họ chứ?
Nếu bà lo lắng sau khi bọn họ đi rồi sẽ không tự đối phó được với đám cực phẩm thân thích nhà Mộ Dung thì chắc cũng không cần phải đến mức thế này chứ? Hơn nữa, cô cảm nhận được những nỗi lo lắng, sốt ruột này của Mộ Dung phu nhân không phải là giả tạo hay chỉ là đơn thuần lo lắng về vấn đề lợi ích.
Lòng Quý Miên Miên cảm thấy nghi hoặc, không thể nào lý giải được.
Chỉ có thể nhìn thôi, Quý Miên Miên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cô nhỏ giọng nói: “Phải đánh thức bà ấy thôi, đã muộn như thế này mà còn ngủ ở phòng khách, nhỡ bị cảm thì làm sao?”
Mộ Dung Miên gật đầu, Quý Miên Miên đến trước mặt Mộ Dung phu nhân: “Phu nhân... Phu nhân... Người tỉnh dậy đi, đừng ngủ ở đây nữa.”
Nghe được người gọi mình, Mộ Dung phu nhân liền tỉnh dậy, thấy hai người bọn họ liền lập tức cười thật tươi, giống như vừa trút được gánh nặng, bà nói: “Các con đã trở lại, chắc các con còn chưa ăn cơm, để ta gọi người làm ít đồ ăn khuya cho các con ăn nhé?”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Không cần, chúng tôi ăn rồi.”
So sánh với sự quan tâm và nhiệt tình của Mộ Dung phu nhân, thái độ của Mộ Dung Miên quả thật là vô cùng lãnh đạm.
Quý Miên Miên thấy vẻ mất mát trên gương mặt Mộ Dung phu nhân liền nhanh chóng nắm tay Mộ Dung Miên, cười cười nói: “Ôi, người không nói con cũng không phát hiện ra đâu, chiều nay chúng con ăn cơm sớm quá, giờ con đói bụng quá rồi.”
Cô quay sang nhìn Mộ Dung Miên, nói: “Nếu anh mệt thì cứ đi lên nghỉ ngơi trước đi, em ăn một chút rồi lên.”
Mộ Dung Miên làm sao không hiểu chút tâm tư cẩn thận này của cô chứ, anh nhếch miệng: “Anh ăn cùng em.”
Quý Miên Miên âm thầm nháy mắt một cái với anh.
Quý Miên Miên biết, thời gian bọn họ ở bên Mộ Dung phu nhân không còn bao lâu nữa, vậy thì trước khi rời đi, cứ cố gắng khiến bà vui lên là được.
Quý Miên Miên vừa dứt lời, đôi mắt Mộ Dung phu nhân đã sáng lên, nụ cười trên mặt lại toả sáng: “Vậy con chờ một chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn thôi.”
Quý Miên Miên vốn tưởng đồ ăn khuya sẽ là mấy thứ đồ Tây linh tinh, dù sao cô cũng không thích mấy món này.
Nhưng ngàn vạn lần cô không nghĩ tới, đồ ăn vừa mang ra kia lại là bánh sủi cảo, từng chiếc sủi cảo mập mạp, vẫn toả khói nóng hổi, khiến cô cảm thấy nước miếng tuôn trào.
Quý Miên Miên lúc ấy bất ngờ kêu lên: “Oa, là sủi cảo, lâu quá rồi còn không được ăn.”
Từ ngày tới Anh, cô gặp được rất ít đồ ăn Trung Quốc ngon miệng, sủi cảo lại càng không thấy.
Bình luận facebook