Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1864
Mộ Dung phu nhân đưa đũa cho Mộ Dung Miên gắp thử: “Ta đã làm nhân hải sản, các con nếm thử xem hương vị có ổn không?”
Quý Miên Miên tham ăn bên này đã chảy nước miếng thèm thuồng, liên tục gật đầu: “Vâng vâng, nếu con biết trong nhà có sủi cảo, con sẽ không ăn cơm ở ngoài đâu.”
Quý Miên Miên gắp một chiếc sủi cảo, cắn một miếng: “Oa... Ngon quá, sủi cảo này gói thật đẹp, ăn cũng rất ngon, đây là món ngon nhất con từng ăn kể từ ngày sang đây... Mộ Dung Miên, anh cũng mau mau ăn đi.”
Sủi cảo nóng hổi, nhân bánh bên trong lại vô cùng vừa miệng, Quý Miên Miên bên này thổi thổi phù phù hai, ba cái là giải quyết xong một chiếc.
Mộ Dung Miên thấy bộ dạng ham ăn của Quý Miên Miên liền nói: “Em cẩn thận một chút, đừng vội, không ai tranh ăn với em đâu.”
Mộ Dung phu nhân lộ ra nụ cười đã rất lâu không thấy bóng dáng kể từ khi Mộ Dung Chí Hoành qua đời: “Con cứ từ từ ăn, không cần vội vàng, trong bếp vẫn còn nữa đó.”
Ánh mắt bà nhìn Quý Miên Miên tràn đầy tình thương.
Quý Miên Miên cảm giác dạ dày của mình cuối cùng cũng tìm được thứ có thể lấp đầy, cô liền ăn một mạch ba cái, thấy Mộ Dung Miên còn không hề động đũa bèn gắp một miếng đưa đến miệng anh: “Anh cũng ăn đi, nếu anh không ăn, em cũng sẽ không ăn nữa.”
Mộ Dung Miên xoa mặt cô rồi há miệng cắn một miếng.
Quý Miên Miên lơ đãng nhìn thoáng qua Mộ Dung phu nhân, thấy biểu tình của bà lại vô cùng khẩn trương.
Trong lòng cô nghi hoặc, Mộ Dung Miên ăn sủi cảo thôi mà, sao bà ấy phải khẩn trương như vậy chứ?
Đợi Mộ Dung Miên ăn xong miếng vừa rồi, Mộ Dung phu nhân mới cẩn thận hỏi: “Ăn có ngon không?”
Mộ Dung Miên không nói gì, chỉ chậm rãi nhai, Quý Miên Miên thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Ăn ngon, ăn ngon... Thật sự là rất ngon ạ...”
Mộ Dung Miên nuốt xong miếng bánh, liền thản nhiên nói: “Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại khiến Mộ Dung phu nhân vui vẻ ra mặt: “Các con thích là tốt rồi, nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn nữa.”
Quý Miên Miên mờ mịt nhìn Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Miên chỉ nói một tiếng mà lại khiến bà ấy vui vẻ như vậy sao? Vừa xong cô không chỉ cổ vũ nhiệt tình mà bà ấy cũng không phản ứng gì, cũng không vui vẻ hơn là bao.
Động tác ăn bánh chẻo của Quý Miên Miên dừng lại, âm thầm quan sát Mộ Dung phu nhân, quả nhiên, ánh mắt bà ấy vẫn đang nhìn Mộ Dung Miên.
Quý Miên Miên cắn cắn đũa, rốt cuộc sao lại thế này, sao bà ấy lại nhìn chồng cô như vậy?
Mặc dù trong lòng kho chịu nhưng Quý Miên Miên cũng không phải đứa ngu ngốc, ánh mắt Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên rõ ràng là ánh mắt thương yêu, từ ái, tuyệt đối không phải dạng âm thầm lòng dạ khó lường hay đang âm mưu quỷ kế gì.
Quý Miên Miên thở dài trong lòng, thôi bỏ đi, loại yêu thương từ ái này hẳn là vì bà ấy đã coi Mộ Dung Miên thành con ruột của mình.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
Con ruột đã chết, chồng cũng không còn, bà ấy đáng thương như vậy, cô cũng không nên suy nghĩ hẹp hòi.
Đột nhiên má bị véo một cái. “Nghĩ đi đâu thế, sao em không ăn nữa?”
Quý Miên Miên ngẩng đầu, xoa xoa mặt: “Không có gì, em chỉ cảm thấy món này đặc biệt ngon hơn so với sủi cảo mà anh làm.”
“Thật sao, vậy xem ra sau này khi về nước, anh phải cố gắng học tập nâng cao trình độ nấy ăn rồi, nếu không vợ anh sẽ ghét bỏ anh mất.”
Hai người kẻ tung người hứng như vậy khiến Mộ Dung phu nhân nghe mà trong lòng chua sót.
Quý Miên Miên cứ một miếng lại một miếng, rất nhanh, cả đĩa sủi cảo đã được xử lý xong, cô sờ sờ bụng, cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Mộ Dung Miên đưa cho cô một ly nước chanh, cô bèn uống hai hơi hết sạch.
Quý Miên Miên hỏi: “Phu nhân, món này chắc không phải các nữ đầu bếp trong nhà làm phải không ạ? Bọn họ làm sao có thể làm món sủi cảo đặc sắc như vậy được?”
Mộ Dung phu nhân mỉm cười: “Con thích ăn là được rồi, nếu muốn ăn, ngày mai sẽ có tiếp.”
Quý Miên Miên liếm liếm khoé miệng, nghe được câu này, tâm tư chợt động, hỏi: “Cái này... Không lẽ... Món này chắc không phải là do người làm chứ ạ?”
Quý Miên Miên tham ăn bên này đã chảy nước miếng thèm thuồng, liên tục gật đầu: “Vâng vâng, nếu con biết trong nhà có sủi cảo, con sẽ không ăn cơm ở ngoài đâu.”
Quý Miên Miên gắp một chiếc sủi cảo, cắn một miếng: “Oa... Ngon quá, sủi cảo này gói thật đẹp, ăn cũng rất ngon, đây là món ngon nhất con từng ăn kể từ ngày sang đây... Mộ Dung Miên, anh cũng mau mau ăn đi.”
Sủi cảo nóng hổi, nhân bánh bên trong lại vô cùng vừa miệng, Quý Miên Miên bên này thổi thổi phù phù hai, ba cái là giải quyết xong một chiếc.
Mộ Dung Miên thấy bộ dạng ham ăn của Quý Miên Miên liền nói: “Em cẩn thận một chút, đừng vội, không ai tranh ăn với em đâu.”
Mộ Dung phu nhân lộ ra nụ cười đã rất lâu không thấy bóng dáng kể từ khi Mộ Dung Chí Hoành qua đời: “Con cứ từ từ ăn, không cần vội vàng, trong bếp vẫn còn nữa đó.”
Ánh mắt bà nhìn Quý Miên Miên tràn đầy tình thương.
Quý Miên Miên cảm giác dạ dày của mình cuối cùng cũng tìm được thứ có thể lấp đầy, cô liền ăn một mạch ba cái, thấy Mộ Dung Miên còn không hề động đũa bèn gắp một miếng đưa đến miệng anh: “Anh cũng ăn đi, nếu anh không ăn, em cũng sẽ không ăn nữa.”
Mộ Dung Miên xoa mặt cô rồi há miệng cắn một miếng.
Quý Miên Miên lơ đãng nhìn thoáng qua Mộ Dung phu nhân, thấy biểu tình của bà lại vô cùng khẩn trương.
Trong lòng cô nghi hoặc, Mộ Dung Miên ăn sủi cảo thôi mà, sao bà ấy phải khẩn trương như vậy chứ?
Đợi Mộ Dung Miên ăn xong miếng vừa rồi, Mộ Dung phu nhân mới cẩn thận hỏi: “Ăn có ngon không?”
Mộ Dung Miên không nói gì, chỉ chậm rãi nhai, Quý Miên Miên thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Ăn ngon, ăn ngon... Thật sự là rất ngon ạ...”
Mộ Dung Miên nuốt xong miếng bánh, liền thản nhiên nói: “Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại khiến Mộ Dung phu nhân vui vẻ ra mặt: “Các con thích là tốt rồi, nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn nữa.”
Quý Miên Miên mờ mịt nhìn Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Miên chỉ nói một tiếng mà lại khiến bà ấy vui vẻ như vậy sao? Vừa xong cô không chỉ cổ vũ nhiệt tình mà bà ấy cũng không phản ứng gì, cũng không vui vẻ hơn là bao.
Động tác ăn bánh chẻo của Quý Miên Miên dừng lại, âm thầm quan sát Mộ Dung phu nhân, quả nhiên, ánh mắt bà ấy vẫn đang nhìn Mộ Dung Miên.
Quý Miên Miên cắn cắn đũa, rốt cuộc sao lại thế này, sao bà ấy lại nhìn chồng cô như vậy?
Mặc dù trong lòng kho chịu nhưng Quý Miên Miên cũng không phải đứa ngu ngốc, ánh mắt Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên rõ ràng là ánh mắt thương yêu, từ ái, tuyệt đối không phải dạng âm thầm lòng dạ khó lường hay đang âm mưu quỷ kế gì.
Quý Miên Miên thở dài trong lòng, thôi bỏ đi, loại yêu thương từ ái này hẳn là vì bà ấy đã coi Mộ Dung Miên thành con ruột của mình.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
Con ruột đã chết, chồng cũng không còn, bà ấy đáng thương như vậy, cô cũng không nên suy nghĩ hẹp hòi.
Đột nhiên má bị véo một cái. “Nghĩ đi đâu thế, sao em không ăn nữa?”
Quý Miên Miên ngẩng đầu, xoa xoa mặt: “Không có gì, em chỉ cảm thấy món này đặc biệt ngon hơn so với sủi cảo mà anh làm.”
“Thật sao, vậy xem ra sau này khi về nước, anh phải cố gắng học tập nâng cao trình độ nấy ăn rồi, nếu không vợ anh sẽ ghét bỏ anh mất.”
Hai người kẻ tung người hứng như vậy khiến Mộ Dung phu nhân nghe mà trong lòng chua sót.
Quý Miên Miên cứ một miếng lại một miếng, rất nhanh, cả đĩa sủi cảo đã được xử lý xong, cô sờ sờ bụng, cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Mộ Dung Miên đưa cho cô một ly nước chanh, cô bèn uống hai hơi hết sạch.
Quý Miên Miên hỏi: “Phu nhân, món này chắc không phải các nữ đầu bếp trong nhà làm phải không ạ? Bọn họ làm sao có thể làm món sủi cảo đặc sắc như vậy được?”
Mộ Dung phu nhân mỉm cười: “Con thích ăn là được rồi, nếu muốn ăn, ngày mai sẽ có tiếp.”
Quý Miên Miên liếm liếm khoé miệng, nghe được câu này, tâm tư chợt động, hỏi: “Cái này... Không lẽ... Món này chắc không phải là do người làm chứ ạ?”
Bình luận facebook