La lão phu nhân đầy tiếc nuối, nói: “Ai, xem ra là không có cơ hội rồi, lấy được cô gái tốt như Thanh Ti đúng là thằng nhỏ kia có lời.” Hạ lão thái thái chỉ cười không nói. La lão phu nhân xem thời gian, muốn trở về. Hạ lão thái khách sáo một phen giữ lại: “Cũng sắp đến giờ cơm rồi, bà đừng đi, hay là tối nay ở lại ăn bữa cơm chung với tôi.” La lão phu nhân đương nhiên muốn từ chối, tối hôm nay là bữa cơm đoàn viên của Hạ gia, bà ở lại thì coi ra cái gì? Nhưng mà La thường lại vội nói: “Được ạ, cám ơn bà Hạ, lâu quá rồi không gặp bà, con rất nhớ bà, không muốn về sớm như vậy. Bà nội, chúng ta ở lại đi?” Yến Thanh Ti liếc mắt một cái, xì... giả vờ cũng không nên thân, ở thì ở, để xem cô ta muốn làm gì? Cháu gái vừa nói như vậy, La lão phu nhân liền lúng túng, đi không được mà ở lại cũng không xong. Hạ lão thái nhìn La Thường một cái, “Vậy ở lại đi, bảo nhà bếp làm thêm thêm vài món.” Du phu nhân đứng một bên cười nói: “Vâng, để con đi chuẩn bị.” .... Yến Thanh Ti luôn chờ xem La Thường ra chiêu gì, cô ta đã muốn chết thì đương nhiên Yến Thanh Ti sẽ không làm cô ta thất vọng rồi. Giải quyết loại Thánh mẫu hạng nhẹ này với cô chỉ là chuyện nhỏ. Dọn cơm lên, Hạ An Lan từ trên lầu xuống vẫn nhìn thấy La Thường thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. La lão phu nhân cũng biết, hai người họ hiển nhiên không nên ở lại nhưng bây giờ muốn đi cũng không đi được. Chưa kể La Thường hết lần này tới lần khác còn không biết điều: “Chú An Lan vất vả rồi, chú nhất định phải ăn nhiều một chút.” Dưới gầm bàn, La lão phu nhân giật mạnh váy cháu gái một cái, nói bậy bạ cái gì đâu, đây là nhà người khác, đến phiên nó nói vào hay sao? Hạ An Lan ngồi xuống bên trái Yến Thanh Ti, tựa như không nghe được La Thường nói cái gì. La Thường cắn môi, liếc mắt nhìn Du phu nhân. Du phu nhân lại đang nói chuyện với Du Hí, không hề nhìn cô. Ăn được một nữa, La Thường đột nhiên nói: “Trên mạng có nhiều người nói khuôn mặt của Yến tiểu thư đã được phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Trước kia cô trông như thế nào vậy? Tiện thì giới thiệu cho tôi chỗ cô phẫu thuật với, tôi cũng muốn đi chỉnh sửa một chút.” Một bàn người lập tức yên tĩnh, không một ai động đũa trừ mình Du Hí vẫn đang cắm đầu vào ăn. Trong lòng anh ta đang gào thét, mụ nội nhà nó, con ngu này ở đâu chui ra, ra cửa quên mang não theo à? Anh ta chơi qua biết bao nhiêu người đẹp, có thể tự xưng chuyên gia giám định, chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô gái trước mắt của sửa cái gì hay không. Chả lẽ con ngu kia không có mắt sao, gương mặt kia của Yến Thanh Ti do chỉnh mà thành thì anh đã không vào viện chơi mấy tuần. Đúng là một con ngu, ở đây mà còn dám gây sự với Yến Thanh Ti, muốn chết chắc rồi! La lão phu nhân bị dọa sợ, lúng túng nói: “Tiểu Thường nói bậy cái gì vậy, sao chẳng hiểu chuyện chút nào. Mau xin lỗi Thanh Ti đi, về nhà con đứng quay mặt vào tường cho bà.” Người đang ngồi đây đều là tinh anh, làm sao không nghe ra ý của La Thường. Cô ta nói Yến Thanh Ti phẫu thuật thẩm mỹ khác nào nói Yến Thanh Ti không phải con cháu Hạ gia, bởi vì trước đây Yến Thanh Ti không có khuôn mặt này. Khuôn mặt của Hạ lão thái, Hạ lão gia cùng Hạ An Lan không có chút xíu tươi cười nào. Hạ lão thái nhàn nhạt cười một tiếng: “La Thường vẫn còn nhỏ, không cần nghiêm khắc như thế. La Thường, con nói cho bà biết, sao con lại nói như vậy?” La Thường thấy Hạ lão thái vẫn đang cười thì cho rằng bà lão không giận, liền nói: “Bà Hạ, trên mạng đều nói như vậy chứ không phải con nói. Chẳng qua con tò mò thôi, nếu ai cũng phẫu thuật thành gương mặt giống như thế thì Hạ gia chẳng phải có rất nhiều cháu gái còn gì?” Nghe La Thường nói, Du Hí thiếu chút nữa cười phun cả cơm.
Bình luận facebook