Anh thích người con gái này, anh biết giới hạn của cô, cô đã không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép. Hạ An Lan quay đầu, nhìn thấy Yến Thanh Ti, đưa tay ra hiệu cho cô tiến tới bên cạnh ông, Yến Thanh Ti nở nụ cười, bước tới. Hạ An Lan giơ ly rượu lên, nói với mọi người trước mặt: “Hôm nay, muốn trịnh trọng giới thiệu với mọi người, Yến Thanh Ti là con gái của em gái tôi, cũng là đứa trẻ duy nhất của Hạ gia chúng tôi. Hôm nay là ngày đính hôn của nó và Tổng tài của Nhạc thị - Nhạc Thính Phong, cảm tạ các vị đã thu xếp thời gian tới tham gia tiệc đính hôn của hai đứa trẻ. Các vị đều là bạn bè thân thiết với Hạ gia, những lời khách sáo tôi không nói thêm nữa. Các vị đều là chú bác của Thanh Ti, sau này mong mọi người chiếu cố cho Thanh Ti nhà chúng tôi.” Bởi vì người tới tương đối ít, đa số đều là người Hạ An Lan quen biết đã lâu, ông nói không hề giống kiểu quan chức như bình thường mà rất tự nhiên tùy ý khiến người nghe không cảm thấy bị áp bức, nhưng lại đủ để chứng tỏ Yến Thanh Ti là bảo bối của Hạ gia, nếu đã biết địa vị của cô tại Hạ gia thì sau này đừng có mà gây phiền phức với cô. Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Hạ An Lan, ông nắm tay cô giống như bố dắt tay con gái vậy. Yến Thanh Ti cúi đầu có chút chua xót nói: “Bác, tiệc đính hôn hôm nay… chắc sẽ không yên bình lắm đâu, con... con... cũng hi vọng, lát nữa nếu có chuyện gì bị phơi bày ra, bác… sẽ không thất vọng về con quá…” Hạ An Lan xoa xoa đầu Yến Thanh Ti: “Đứa ngốc này, bác là bác của con, là người thân của con, bác sẽ không thất vọng về con đâu. Bác chỉ thất vọng về bản thân thôi, bởi vì do bác đã không bảo vệđược con.” Nhạc phu nhân đứng bên cạnh Hạ lão thái nhìn Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, bà cảm thấy giống như nhìn thấy hai đứa đang kết hôn vậy, trong lòng vô cùng kích động “Đây mà là hôn lễ thì tốt biết mấy…” Hạ lão thái gật đầu: “Đúng vậy, hai đứa nhìn thật là đẹp đôi, dì mong tới hôn lễ của hai đứa nó lắm. Đương nhiên, còn con và Hạ An Lan nữa, sau này… cũng tổ chức cho hai đứa.” Nhạc phu nhân vốn đang tươi cười, nghe thấy thế thì không cười nổi nữa, muốn nói Hạ lão thái đừng chờ mong gì cả, bà với Hạ An Lan là không thể, nhưng liếc mắt thấy khuôn mặt như đưa đám của Du phu nhân đứng bên cạnh thì bà lại muốn phát hỏa. Tiệc đính hôn con trai và con dâu bà, mà bà ta bày ra bộ mặt như đưa đám đó để làm gì? Làm như ai cũng nợ tiền bà ta không bằng. Nhạc phu nhân cười hì hì nói: “Vậy… con phải cảm ơn dì Uyển trước rồi. Về phần sính lễ, dì không cần cho con, cho Thanh Ti hết là được rồi, dù sao, sau này… đều là người một nhà, con giúp dì tiết kiệm tiền.” Hạ lão thái bật cười: “Đều cho, đều cho. Trước đây thật không ngờ cũng có một ngày những thứ ta nhét dưới đáy hòm còn có thể lôi ra lần nữa.” Nhạc phu nhân nhìn sắc mặt Du phu nhân càng ngày càng kém, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nói càng ngày càng trôi chảy: “Đó là trước đây dì không tìm được Thanh Ti, cũng không gặp được con! Chờ con thành con dâu dì, dì không cần sợ tiền của mình không xài được rồi. Dì yên tâm đi, con rất biết tiêu tiền.” Hạ lão thái bị Nhạc phu nhân chọc cho cười ha hả: “Nói đúng lắm, nói đúng lắm…” Yến Thanh Ti đúng lúc đi tới nghe thấy những lời Nhạc phu nhân nói, cô ngẩng đầu liếc nhìn Hạ An Lan đang đi ở trước mắt, trong lòng thầm vỗ tay cổ vũ cho Nhạc phu nhân, bác gái, bác thực sự là... quá biết... nói chuyện! Nhạc Thính Phong thì khóe miệng khẽ méo, mẹ... làm ơn... dừng lại dùm con cái!Phận làm con, con chỉ có thể ở đây thắp cho mẹ cây hương cầu bình an, chúc người… bảo toàn mạng sống!
Bình luận facebook