Yến Thanh Ti chạy rất nhanh, cô sợ mình chỉ cần chạy chậm một chút Du Dực sẽ bị mang đi. Trong đầu cô chỉ có một thanh âm, nhất định phải cứu ông ấy, nhất định phải cứu ông ấy. Đứng trong thanh máy nhìn con số chậm chạp thay đổi, Yến Thanh Ti lòng như lửa đốt, trước kia luôn cảm thấy tốc độ thang máy quá nhanh nhưng hiện tại lại chỉ thấy quá chậm. Ra khỏi thang máy, không xa chính là cửa tầng lầu, Yến Thanh Ti giơ chân lên định chạy ra ngoài nhưng bị một người níu lại. Nhạc Thính Phong vội vàng ôm lấy Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, em không thể ra ngoài.” Nhạc Thính Phong vội vã chạy tới mau chóng ngăn Yến Thanh Ti lại. Anh cho rằng mọi thứ xong hết rồi nên đến đón cô, nhưng đến lúc đến bệnh viện nhận được điện thoại của Hạ An Lan nói cho anh biết bệnh viện xảy ra chuyện, nếu anh ở gần đấy liền lập tức chạy tới, nhất định phải đem Thanh Ti kín đáo trở về, ngàn vạn lần không được để người khác chụp được. Nhạc Thính Phong đi vào bằng con đường đặc biệt trong viện, lúc này mới có thể kịp lúc cản lại Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, cố nén khóc, ngón tay lạnh ngắt, cả người đều đang run rẩy. Yến Thanh Ti dùng sức giằng ra tay Nhạc Thính Phong: “Anh buông ra, em không thể để cảnh sát mang Du Dực đi, em phải cứu chú ấy. Chú ấy vì em mới làm thế, có dù bị bắt cũng phải là em chứ không phải chú ấy.” Nhạc Thính Phong dùng sức ôm chặt Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, em bình tĩnh chút đi, làm sao em không hiểu ông ấy làm thế vì em, không thể uống phí công sức ông ấy. Em nghe này, đã có người chụp được ảnh Du Dực tung lên trên mạng, giờ đã ầm ĩ lên hết rồi. Cảnh sát chính mắt nhìn thấy ông ấy cắt cổ Hạ Như Sương, chuyện này đã định, giờ em chạy ra cùng lắm cũng chỉ có thể thành đồng lõa. Còn có... thân phận nghệ sĩ của em sẽ đem chuyện này càng bùng nổ, từ án hình sự đơn giản thành vụ án cả nước đều chú ý, như vậy đối với Du Dực chỉ có hại thêm mà thôi. Yến Thanh Ti hiểu rõ, bây giờ cô xuất hiện sẽ chỉ khiến mọi việc loạn hơn, nhưng cô không ngồi yên được, cô không bình tĩnh được. “Chẳng lẽ anh muốn em trơ mắt nhìn chú ấy bị bắt đi hay sao? Em không thể...” Nhạc Thính Phong dùng sức kéo tay cô: “Chúng ta không thể ngồi yên, nhưng bây giờ không phải chuyện em có thể nhúng tay vào được, bên ngoài rất nhiều người, cảnh sát đã mang ông ấy đi rồi, chuyện bây giờ phải làm là về tìm bác, đem chuyện này nhanh chóng che giấu đi. Có lẽ... còn có cách...” Yến Thanh Ti gật đầu liên tục: “Đúng, tìm bác, chúng ta lập tức đi tìm bác. Bác là Tổng thống, nhất định có cách, nhất định có... Chúng ta đi ngay bây giờ.” “Không thể đi cửa chính, em thay bộ đồ khác đi, chúng ta đi lối này.” Bên ngoài đang có rất nhiều người, cảnh sát đang lấy hình thi thể của Hạ Như Sương làm bằng chứng, hỏi cung những người xung quanh. Từ cửa chính đi ra nhất định sẽ đụng phải cảnh sát. Cảnh sát sẽ rất nhanh sẽ vào trong khu nhà này kiểm tra, bởi vì Hạ Như Sương rơi từ tầng bốn xuống, nhưng mà phía bệnh viện chắc cũng hiểu được nên nhất định sẽ không để cảnh sát tiến vào. Nhạc Thính Phong kéo tay Yến Thanh Ti, mặc cho cô một chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đội mũ rồi mới dắt cô rời đi an toàn theo lối đi phụ. Bọn họ vừa mới rời bệnh viện, Ngự Trì đã chạy tới. Chuyện về sau Ngự Trì xử lí như nào thì cô không biết, trên đường cô không nói lời nào, toàn thân rét lạnh đến mức phát run. Trong đầu cô đều là hình ảnh Hạ Như Sương kéo tay cô đâm dao vào bụng bà ta, còn có Du Dực...
Bình luận facebook