Nhân sinh mỗi lần ly biệt là vì đã gặp được nhau. Không biết còn có thể gặp lại hay không, nhưng chú biết, trong lòng chú mãi nhớ tới con. Du Dực rời đi, đi qua ngã tư rồi lại qua ngã ba trong trấn, đeo khẩu trang, đội mũ, giống như một khách lữ hành, có đôi khi sẽ có người đi ngang vì tò mò mà quay đầu nhìn ông một cái. Dáng vẻ ông vô cùng cô độc, chỉ giống ở một điểm đó là đi chung với mọi người trên một con đường, sống trong cùng một không gian. Ông đi càng lúc càng xa, thân ảnh trên mặt đất càng lúc càng kéo dài. … Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang đã quay về liền hỏi: “Anh vừa ra ngoài làm gì vậy hả?” “Không có gì, vừa rồi anh muốn đuổi theo một người quen, nhưng không tìm được. Đúng rồi, hôm nay chúng ta không phải tới trường quay, làm gì đây?” Quý Miên Miên phát ra một tiếng cười gian: “Làm gì? Ha ha… Đương nhiên là đi bắt kẻ thông dâm rồi.” Diệp Thiều Quang nhìn cô cười mà da đầu run lên: “Bắt kẻ thông dâm?” Quý Miên Miên xoa xoa hai bàn tay: “Đúng thế, đi bắt Tằng Khả Nhân, tôi ngứa tay lắm rồi.” Giờ Diệp Thiều Quang mới nhớ ra, hôm qua sau khi bọn Ngự Trì đuổi theo Tằng Niệm Nhân liền vất Tằng Khả Nhân cho hai người họ trông coi. Sau đó bọn họ liền… Ha ha… Nghĩ đến đây anh rất hứng trí, muốn đi xem náo nhiệt: “Đi, đi ra ngoài ăn, ăn no rồi mới có sức mà làm việc.” Quý Miên Miên túm lấy tay anh lôi ra ngoài. Cô cảm thấy ở chung một chỗ với Diệp Thiều Quang rất có ý tứ, cuộc sống thật phấn khích biết bao. Có phải cùng làm chuyện xấu, cùng thưởng thức cuộc sống phong phú là một chuyện rất vui vẻ không? Hai người ăn uống no say rồi đi qua trường quay dạo một vòng. Có người trong đoàn làm phim hỏi: “Thân thể của Yến tiểu thư thế nào rồi, sao lại bị ốm thế? Có nặng lắm không?” Sau khi Yến Thanh Ti tới đây vẫn luôn rất chuyên nghiệp, chịu khổ rất tốt, dù hoàn cảnh quay phim vất vả thế nào cũng chưa từng kêu ca hay trì hoãn thời gian. Hôm nay đột nhiên cô xin nghỉ ốm nên mọi người đều cảm thấy cô nói thật, nếu không cũng sẽ không tự nhiên mà nghỉ thế này. Quý Miên Miên thở dài một tiếng, làm ra bộ dạng thần bí: “Tôi nói với cô, thực ra không phải thân thể chị Thanh Ti không thoải mái, mà là… tối hôm qua thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, bị kinh sợ, cho nên mới không dám tới trường quay.” Người nọ vừa nghe, lòng tò mò hừng hực bốc cháy: “Không phải chứ, sao lại thế, sao lại thế? Cô nói cho tôi nghe xem, tôi thề sẽ không nói cho người ngoài nghe đâu.” Quý Miên Miên ngoắc ngoắc tay gọi người nọ ghé sát vào: “Tôi nói cho cô, cô đừng có truyền ra ngoài đấy.” Người nọ vò đầu bứt tai rất cấp bách: “Yên tâm, nhất định sẽ không truyền ra ngoài đâu.” Quý Miên Miên cười nói: “Mấy ngày gần đây, chị Thanh Ti cảm thấy có người cứ nhìn mình chằm chằm ở sau lưng, cho nên tối không dám ngủ, tối nào tôi cũng phải qua ngủ cùng chị ấy. Đến tối hôm qua, cô đoán xem, đúng là có mấy kẻ dám tới phòng chị ấy… gõ cửa.” Quý Miên Miên nói sinh động như thật, hoa tay múa chân: “May mà tôi tỉnh táo, có từng luyện võ nên sức lực lớn, ra tay một cái liền biến nguy thành an… Bọn chúng đã chuẩn bị cả thuốc mê rồi ấy.” Người nọ kinh hãi: “Trời ạ, nguy hiểm vậy mà cô không gọi mọi người à? Cũng may các cô không sao, bằng không thì thảm rồi.” Quý Miên Miên thở dài, nói: “Tôi muốn gọi như chị Thanh Ti không cho. Những người đó bị đuổi đi, chị ấy nói chắc bọn họ sẽ không dám quay lại đâu, hơn nữa, một khi chuyện này nháo lớn thì sẽ làm cấp trên khó xử.”
Bình luận facebook