Sợ hãi anh sẽ giống như Diệp Thiều Quang, cứ thế bỏ cô mà đi. Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Yến Thanh Ti, dịu dàng nói: “Yên tâm, mạng anh lớn lắm, anh sẽ mãi ở cạnh em. Anh chỉ sợ nếu có một ngày anh rời đi, một thằng đàn ông xấu xa tới bên em thì anh sẽ ghen phát điên lên mất. Vì thế anh sẽ không rời đi, anh rất quý trọng mạng của mình.” Yến Thanh Ti ngẩng đầu hôn lên môi Nhạc Thính Phong. Cô nỉ non: “Vậy đừng bao giờ rời khỏi em, mãi mãi ở bên cạnh em, yêu em, bảo vệ em…” Nhạc Thính Phong hôn cô một cái thật sâu: “Mãi mãi…” … Hừng đông, Yến Thanh Ti mở mắt ra, cô không biết hôm qua mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, Yến Thanh Ti cảm giác mọi chuyện xảy ra tối qua như một cơn ác mộng vậy. Cô rất muốn tự lừa mình dối người, nhưng… cô biết, đây là sự thật, là sự thật cực kỳ đau đớn, đêm hôm qua đã bị máu nhuộm đỏ hồng. Một đôi cánh tay ôm chặt lấy Yến Thanh Ti, cô cảm nhận được sự ấm áp, quay đầu nhìn vào mắt Nhạc Thính Phong. Trong mắt anh có vài tia máu, có thể đoán được là tối qua anh ngủ không ngon. Yến Thanh Ti nhìn gương mặt anh, cái nhìn chuyên chú và dịu dàng, trong mắt cô chỉ có một mình anh mà thôi. Cô nói: “Em muốn mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy anh.” Nhạc Thính Phong: “Anh cũng thế.” Sau chuyện tối qua, bọn họ đều quý trọng đối phương hơn, cho dù họ còn trẻ, nhưng… bất hạnh sẽ không vì anh còn trẻ mà tránh không rơi xuống người anh. Nhân sinh ngắn ngủi, có thể cùng người mình yêu sống qua một ngày mới là chuyện quan trọng nhất. Sau khi rời giường, Yến Thanh Ti đi thăm Quý Miên Miên. Cô ở ngoài cửa phòng bệnh rất lâu sau mới quyết định vào. Đẩy cửa ra, thấy Quý Miên Miên vẫn còn nằm trên giường, Tiểu Từ ngồi ở một bên, vẻ mặt sốt ruột. Yến Thanh Ti: “Sao rồi?” Tiểu Từ lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh.” Đột nhiên cậu nói: Chị Thanh Ti, chị xem… cô ấy đang nằm mơ, còn cười nữa.” Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên, khóe môi con bé cong lên, rõ ràng đang cười. Giấc mơ này của con bé nhất định có liên quan tới Diệp Thiều Quang. Yến Thanh Ti ngồi xuống, nếu Quý Miên Miên có thể vĩnh viễn sống ở trong mộng của mình, không phải tỉnh lại để đối diện với sự thật tàn nhẫn này thì thật tốt. Cô hỏi: “Bác sĩ có nói là tại sao tới giờ chưa tỉnh lại không?” Tiểu Từ cúi đầu: “Bác sĩ nói, cô ấy bị kích thích quá lớn nên không muốn tỉnh lại…” Cả đêm qua, Tiểu Từ thức trắng, cậu cứ ngồi nhìn Quý Miên Miên như thế tới tận sáng. Một đêm này, Tiểu Từ suy nghĩ rất nhiều. Nếu nói trước đây cậu nhát gan, cậu tự ti, chẳng muốn Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên ở bên nhau, thực ra, chỉ cần cậu dũng cảm thì không phải cậu không có quyền lợi theo đuổi cô ấy. Nhưng trải qua chuyện đêm qua, Tiểu Từ biết mình đã vĩnh viễn mất đi tư cách theo đuổi Quý Miên Miên. So với Diệp Thiều Quang, cậu chẳng xứng đáng với cô ở điểm nào. Yến Thanh Ti che mặt, kích thích quá lớn, không muốn tỉnh lại… Người ta thường hay tự lừa dối mình, nhưng hiện tại, cô hy vọng, giấc mộng này của Quý Miên Miên có thể kéo dài thêm một chút. Tay Yến Thanh Ti đặt lên trán Quý Miên Miên, cái trán của con bé hơi nóng. Bác sĩ nói Quý Miên Miên bị sốt nhẹ, đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng tác dụng cũng không lớn. Đang định thu tay lại, Quý Miên Miên đột nhiên bắt lấy cổ tay cô. Con bé từ từ mở hai mắt ra, nói: “Diệp Thiều Quang… Anh đã về rồi!”
Bình luận facebook