Yến Thanh Ti cảm thấy bất lực, tuy rằng cuối cùng Tiểu Từ đã rat ay ngăn lại, nhưng… đối với cô mà nói, chuyện hôm nay vẫn là một đả kích vô cùng lớn. Địch nhân không bao giờ đâm sau lưng bạn, chỉ có người thân cận bên cạnh bạn mới làm được điều đó. Cô coi Tiểu Từ như em trai, như bạn bè, nhưng… kết quả là… Yến Thanh Ti vẫy vẫy tay, cô không muốn nói gì nữa, sự tình tới bây giờ cô không thể nói gì được. Trầm mặc một lúc, cô nói: “Chuyện của ba mẹ em chị sẽ quản, nói ra thì cũng là chị làm liên lụy tới em. Người Yến Minh Tu muốn đối phó là chị, ba mẹ em gặp chuyện không may thì chị phải quản, nhưng sau này… Chị không có cách nào giữ em ở bên người được nữa. Người với người có duyên phận, nhưng duyên phận rồi cũng sẽ có lúc đứt.” Tiểu Từ sai ư? Sai, đúng là có sai. Cứu ba mẹ là đúng, nhưng cậu lại dùng biện pháp sai. Đến bây giờ, Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy Tiểu Từ là một người tốt. Nhưng cô không dám giữ người tốt như vậy ở bên cạnh nữa. Lần này ba mẹ cậu bị bắt cóc, cậu dám bỏ thuốc cho cô, còn lần sau thì sao? Người tốt dễ mềm lòng, mà một người hay mềm lòng thì luôn làm sai rất nhiều chuyện. Lần này cậu đã ra tay ngăn lại ở thời khắc cuối cùng, nhưng lần sau thì chưa chắc… Hai chữ phản bội không đơn giản chỉ có thể dùng từ “không sao” là có thể xí xóa. Một lần phản bội, chỉ cần khóc rống lên cầu xin tha thứ, bình yên vô sự, như thế rồi sẽ có lần sau, lần sau nữa… Nhưng cô sợ lần sau mình sẽ không có may mắn thế này. Yến Thanh Ti sớm biết rằng Tiểu Từ không phải người có ý chí kiên định, cô vẫn hy vọng cậu có thể trưởng thành, có thể mạnh mẽ hơn, cô thậm chí còn nghĩ chờ qua hai năm nữa sẽ giao cậu cho chị Mạch để làm người đại diện, làm người đại diện thì sẽ có tiền đồ hơn nhiều. Nhưng… cậu ta vẫn cứ tự ti, yếu đuối. Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang ở chung một chỗ cũng không kích thích cậu ta mạnh mẽ hơn được. Diệp Thiều Quang chết cũng không làm cậu ta học được cách sống có trách nhiệm hơn. Lần này… thậm chí cậu ta còn… Yến Thanh Ti không trách cậu lựa chọn cứu ba mẹ mình, chuyện này quá bình thường, nhưng mà cậu… lại rất ngu ngốc. Cậu ta luôn chờ người khác lựa chọn giúp mình, cũng không chịu ngẩng cao đầu, thẳng lưng quyết định. Yến Thanh Ti nói xong, Tiểu Từ hoảng sợ ngẩng đầu lên: “Chị Thanh Ti…” Yến Thanh Ti cười cười: “Em cảm thấy chị còn dám giữ em ở bên cạnh sao? Có lẽ trong lòng em nghĩ mình thân bất do kỷ, cuối cùng em cũng ngăn lại rồi, chị và con chị đều không sao rồi… chị sẽ nể mặt tình cảm trong quá khứ mà tha thứ cho em đúng không?” Tiểu Từ mấp máy môi, mặt nóng lên, cậu đang xấu hổ. Yến Thanh Ti cúi đầu đặt tay lên bụng: “Đúng thế, em cũng rất biết nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ. Chị tự hỏi, chị chưa từng làm chuyện gì quá đáng với em, cho dù lúc đầu mới về nước nhiều khó khăn, chị cũng chư từng bạc đãi em, chị không nợ em gì cả… Chị sẽ tha thứ cho em, nhưng… chị không dám tin tưởng em nữa.” Tình huống của cô khi xưa đâu được như bây giờ. Trước kia cô chỉ có một mình, đó là lúc cô đầu rơi máu chảy cũng không sợ. Nhưng giờ, cô còn có đứa trẻ! Đứa bé này ngày càng lớn hơn ở trong cơ thể cô, tình cảm của Yến Thanh Ti với nó mỗi ngày cũng một thêm sâu sắc. Đứa con này còn quan trọng hơn tính mạng cô. Có thể làm cô bị thương nhưng tuyệt đối không được làm nó bị ảnh hưởng. Tiểu Từ xấu hổ, cậu không có mặt mũi nào gặp Yến Thanh Ti, ngoại trừ xin lỗi, cậu cũng không biết mình còn có thể nói gì. … Nhạc Thính Phong trở về cực nhanh, cơ hồ là cùng lúc với xe cấp cứu nữa.
Bình luận facebook