Quý Miên Miên nhìn theo bóng dáng cao gầy đó, nhíu mày. Xem ra, người vừa tính tiền cho cô đúng là Tô Trảm. Hy vọng mỏng manh trong lòng Quý Miên Miên lại tiêu tan. Tô Trảm đi rất nhanh, anh đặt đồ xuống trước cửa nhà cô, đợi Quý Miên Miên rời khỏi thang máy thì anh chuẩn bị ra về. Anh biết Quý Miên Miên ghét mình, cho nên sẽ không bao giờ nói những lời vô nghĩa trước mặt cô. Lúc hai người đi ngang qua nhau, Quý Miên Miên nói: “Chờ một chút.” Tô Trảm dừng lại. Quý Miên Miên mở cửa, mang đồ vào phòng. Sau đó cô đóng cửa lại, nói: “Tới quán café đối diện tiểu khu ngồi đi.” Tô Trảm kinh ngạc: “Được.” Đây là lần đầu tiên Quý Miên Miên mời anh. Lúc đi xuống thì gặp Lãnh Nhiên trở về, thấy Quý Miên Miên đi cùng Tô Trảm thì vẻ mặt khiếp sợ: “Hai người…” Quý Miên Miên mỉm cười với cậu: “Về rồi à?” “Ừ… Cô muốn ra ngoài à?” Lãnh Nhiên nhìn Tô Trảm đầy phòng bị, ánh mắt mang theo chút địch ý. Tô Trảm thản nhiên đi qua, chỉ nhìn một cái mà không nói gì. “Có chút việc…” “Có muốn tôi đi cùng không?” Quý Miên Miên lắc đầu: “Không cần, anh về nghỉ ngơi đi.” Lãnh Nhiên nhìn theo bóng dáng Quý Miên Miên và Tô Trảm, lấy mũ lưỡi trai từ trên đầu xuống, hung hăng ném xuống đất. Người đàn ông này cậu đã gặp rất nhiều lần, thường xuyên xuất hiện quanh Quý Miên Miên, vừa nhìn đã thấy có mưu đồ gây rối, không có tâm địa tốt. Tối thế này mà Quý Miên Miên còn đi cùng anh ta ra ngoài, sẽ không có chuyện gì chứ? Lãnh Nhiên đội mũ, đeo khẩu trang lên, xoay người lặng lẽ đi theo. Chị Thanh Ti đã dặn cậu phải để mắt tới Quý Miên Miên, bọn họ là hàng xóm, cậu không thể ngồi yên không quan tâm được. … Đi vào quán café, ngồi xuống, Quý Miên Miên tùy tiện gọi một ly café, Tô Trảm chỉ cần một ly nước lọc. Quý Miên Miên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.” Tô Trảm: “Cô nói đi.” Quý Miên Miên nhìn người đối diện: “Tô Trảm, tôi đã nói từ trước rồi, tôi biết vì sao anh lại đi theo tôi. Tôi không cần anh áy náy, tự trách, hay xin tha thứ gì, anh ấy không cứu anh, anh ấy là vì cứu tôi. Anh giống anh ấy như thế, lại cứ lởn vởn quanh tôi, có lợi ích gì không?” “Giống như lúc nãy trả tiền cho tôi ấy, tôi không có tiền à? Tôi chẳng lẽ không thể tự nuôi mình à? Anh làm thế sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy… mệt chết đi được!” Tô Trảm sửng sốt. Quý Miên Miên nói: “Tôi không cần anh đồng tình hay thương hại, càng không cần tiền của anh… Xin lỗi, cuộc sống của tôi rất tốt, tôi cũng rất thích… Anh có công việc của anh, đừng cả ngày đi theo tôi nữa. Lúc ban đầu đúng là tôi rất hận anh, nhưng hiện tại đều đã qua rồi, tôi không còn giận anh nữa. Cuộc đời vốn nhiều bất trắc, nếu lần nào xảy ra chuyện cũng tìm người để hận, vậy… oán khí sẽ nhấn chìm tôi mất.” Tô Trảm há mồm muốn nói nhưng Quý Miên Miên đã đứng dậy: “Hẹn gặp lại, sau này… Cứ thế đi, có lẽ, có một ngày, chúng ta còn có thể làm bạn.” Nói xong, Quý Miên Miên cảm thấy thoải mái hơn không ít, hy vọng Tô Trảm có thể nghe lọt lỗ tai. Tô Trảm không biết nên nói cái gì: “Cô…” Quý Miên Miên đáp: “Tôi về đây…” Cô xoay người đi tới quầy thanh toán rồi rời đi. Toàn bộ quá trình, Tô Trảm chỉ nói được đúng một chữ. Anh nhíu mày, kỳ thực vừa rồi anh rất muốn nói, không phải anh trả tiền cho cô.
Bình luận facebook