Chị Mạch nói: “Hợp đồng coi như đã định, em yên tâm, những nghệ nhân đã ký hợp đồng đều được tài trợ rất nhiều. Phòng làm việc này của chị cũng không có nhiều nghệ sĩ, nhưng sau lưng chúng ta có Nhạc thị, Thanh Ti – người vừa nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của Thánh Tước cũng là nghệ sĩ do chị dẫn dắt. Con bé là bà xã của ông chủ Nhạc thị, về tài nguyên thì em không cần phải lo lắng gì.” Chị Mạch nói xong, Mộ Dung Miên chỉ thản nhiên gật đầu, cũng không có biểu tình gì khác. Chị Mạch nói một thôi một hồi, cuối cùng chốt lại: “Nếu em không có việc gì khác phải làm thì trước tiên chị sẽ tìm cho em một căn hộ ở Lạc Thành, sau đó bắt đầu rót tài nguyên cho em, trước tiên chúng ta cứ chụp mấy bộ ảnh chân dung đã.” “Được.” Chị Mạch nói rất nhiều, Mộ Dung Miên cũng trả lời rất khiêm tốn, mỗi lần mở miệng đều chỉ nói một chữ. Chị Mạch dù gì cũng là cá chạch lăn lộn ở làng giải trí nhiều năm rồi, Mộ Dung Miên tuy rằng không nói gì, dù vẫn nghiêm trang ngồi trước mặt như đang nghe chị nói, nhưng thực ra tâm tư đã không còn ở đây nữa rồi. Chị Mạch trong lòng đã quyết định, càng nhìn Mộ Dung Miên càng thấy hài lòng. Hai năm này, mấy cậu trai tiểu thịt tươi trong làng giải trí rất nổi tiếng, tuy rằng phòng làm việc của họ có Lãnh Nhiên, nhưng có ai ngại nhiều tiền đâu? Hơn nữa, Lãnh Nhiên cũng đang muốn chuyển mình rồi. Mà Mộ Dung Miên với Lãnh Nhiên cũng không giống nhau về khí chất, phòng làm việc có hai người bọn họ thì vẫn có thể hai bút cùng vẽ. Chị Mạch cảm thấy rốt cuộc mình cũng sắp bước sang giai đoạn bận bù đầu rồi. Từ sau khi Yến Thanh Ti kết hôn và sinh con, cô luôn ở trạng thái nửa rút lui khỏi giới giải trí, chị Mạch chỉ có thể trơ mắt nhìn một đống tài nguyên lướt qua, đau lòng không thôi. Chị Mạch hỏi Mộ Dung Miên: “Có muốn đi thăm qua chỗ làm việc của văn phòng chúng ta không, làm quen với mọi người nữa. Văn phòng của chúng ta rất đoàn kết, không bao giờ lục đục với nhau, sau này em không cần lo lắng các quy tắc ngầm gì cả, cũng không cần sợ người ta bắt em phải làm những việc em không muốn.” “Được.” “Đi, chị đưa em đi dạo.” Chị Mạch dẫn Mộ Dung Miên ra khỏi văn phòng, đi khắp nơi làm quen một trận. Bọn họ cũng không có nhiều nhân viên lắm, mỗi người vào đây cũng là chị Mạch tự mình chọn lựa. Chị Mạch mang theo Mộ Dung Miên đi vào, bọn họ có một phòng treo ảnh: “Ở đây chúng ta có một phòng ảnh, bên trong treo ảnh chân dung của các nghệ sĩ trong công ty, em có muốn vào xem một chút không?” Mộ Dung Miên gật đầu. Chị Mạch mở cửa phòng, nói: “Em cứ ở đây xem qua một hồi, chị đi nói người chuẩn bị phòng ở cho em.” “Làm phiền rồi.” “Không có gì phiền toái cả, chị là người đại diện của em mà, em cần gì thì phải nói cho chị biết.” Chị Mạch đi tìm chị Triệu, trưởng phòng phòng tài vụ: “Chị Triệu, mau thuê một căn hộ, ít nhất hai phòng ngủ, nhất định phải tốt một chút, tiền không là vấn đề, trọng điểm là phải nhanh chóng, tốt nhất là trong vòng một giờ là có thể sẵn sàng vào ở.” Chị Triệu khó xử nói: “Nhưng sắp qua năm mới rồi, không dễ thuê căn hộ đâu. Hơn nữa, một giờ, em cũng quá đề cao năng lực của chị rồi.” “Vậy chị mau nghĩ biện pháp cho em đi.” “Đúng rồi, chị nghĩ ra một chỗ, Lãnh Nhiên không phải ở một mình sao, cũng rất ít khi về nhà.” Mắt chị Mạch sáng lên: “Chị cũng thật thông minh, để em gọi điện cho cậu ấy.” … Sau khi thăm hết lượt công ty, Mộ Dung Miên phải đi, chị Mạch tiễn anh ra tận cửa. Anh đang định lên xe thì sau lưng lại có tiếng gọi: “Anh đợi đã…” Mộ Dung Miên xoay người, thấy Quý Miên Miên chạy tới, hai má bị lạnh tới mức đỏ ửng. Anh hỏi: “Có chuyện gì không?” Quý Miên Miên cắn môi, lấy từ trong túi ra một đôi găng tay: “Trời rất lạnh, tay anh… cũng rất lạnh.”
Bình luận facebook