Tất cả của anh đó là muốn Quý Miên Miên được sống tốt. Nếu Mộ Dung Miên là Diệp Thiều Quang nhưng lại không chịu thừa nhận thân phận của mình, vậy chắc chắn là vì có nguyên nhân anh không thể nói ra được. … Buổi tối, Lãnh Nhiên trở về nhà, muốn gặp người bạn cùng phòng mới của mình một chút. Nhưng vừa vào cửa đã thấy ngay cảnh Quý Miên Miên đang lau tóc cho một người con trai. Cậu sửng sốt một chút: “Hai người… hai người…” Quý Miên Miên cười nói với cậu: “Lãnh Nhiên về rồi à?” Lãnh Nhiên giận dữ chỉ vào Mộ Dung Miên: “Anh ta là ai?” Cậu cực kỳ tức giận, biểu tình như thể bị người khác cướp mất bạn gái vậy. Quý Miên Miên vội vàng giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng của anh, Mộ Dung Miên.” Sau đó nói với Mộ Dung Miên: “Đây là Lãnh Nhiên.” Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn Lãnh Nhiên: “Bạn của cô à?” “Đúng thế, con người Lãnh Nhiên rất tốt, sau này hai anh có thể sống chung vui vẻ với nhau.” Nhưng rất nhanh, Quý Miên Miên cảm thấy mình cần thu lại lời này. Hai người này quả thực như nước với lửa, ăn một bữa cơm, tranh nhau đôi đũa duy nhất mà thiếu chút nữa lật cả bàn ăn. Quý Miên Miên vội vàng can ngăn: “Cái đó… Ăn xong thì hai người mau nghỉ ngơi đi, tôi hơi mệt, về ngủ trước, sáng mai gặp.” Vừa ra đến cửa đã nghe Mộ Dung Miên nói: “Sáng mai 8 giờ mang bữa sáng cho tôi.” Lãnh Nhiên châm chọc: “Chính mình không tự đi mua được à? Miên Miên, sáng mai tôi mua bữa sáng đem sang cho cô.” Mộ Dung Miên: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho trợ lý của tôi.” “Miên Miên là bạn tốt của tôi, tôi lo cho cô ấy cũng không cần anh cảm ơn.” Quý Miên Miên lặng lẽ mở cửa về nhà. Ra cửa, thở phào một hơi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Lãnh Nhiên như thế, cứ nhằm vào một người mà chỉ trích. Trước đây khi đi quay phim, dù không thích ai thì vẫn sẽ cố gắng diễn cho tròn vai, không nhìn mặt người đó là cùng. Cũng không nghĩ, hôm nay… Quý Miên Miên lắc đầu, mở cửa phòng ra, đi vào. Quý Miên Miên vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Lãnh Nhiên và Mộ Dung Miên. Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có vẻ không vừa mắt nhau. Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Thích một người vĩnh viễn không thích mình rất đau khổ đúng không?” Lãnh Nhiên biến sắc, hừ một tiếng: “Đừng dùng tâm tư của mình mà đánh giá người khác. Tôi thích cô ấy thì sao, đơn phương đâu phải đau khổ, tôi có thể tốt với cô ấy, chăm sóc cho cô ấy đã là một sự hưởng thụ rồi. Tôi thích cô ấy cần gì phải được cô ấy đáp lại. Trên đời này đau khổ nhất không phải là yêu đơn phương mà là cho dù thích nhau cũng không có cách nào ở bên nhau…” Mộ Dung Miên trầm mặc… … Qua một ngày, Yến Thanh Ti ôm con cùng chồng chào tạm biệt Hạ phu nhân nước mắt lưng tròng, trở về Lạc Thành. Buổi sáng trở về, vừa về nhà đã lập tức tới công ty. Hôm nay Mộ Dung Miên chụp bộ ảnh đầu tiên, Yến Thanh Ti muốn đi gặp anh ta. Đi vào phòng hóa trang, cô vẫy vẫy tay: “Tất cả ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với tiểu sư đệ một chút.” Quý Miên Miên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua còn nhẹ giật giật ống tay áo của cô. Chị Mạch nhỏ giọng nói: “Thanh Ti, chú ý thời gian, mười phút sau phải chụp rồi.” Yến Thanh Ti ngồi xuống: “Không chào sư tỷ một câu sao?” Mộ Dung Miên thản nhiên: “Yến sư tỷ.” Yến Thanh Ti cầm lấy lược trên bàn: “Dùng trợ lý của tôi có thuận tay không?” “Rất tốt…” “Mới từ nước ngoài về?” “Phải.” Yến Thanh Ti gật đầu: “Nói tiếng phổ thông rất tốt.” “Cha mẹ đều là người Hoa, từ nhỏ đã học tiếng Hán.” “A… Có anh em gì không? Bao tuổi rồi?” Mộ Dung Miên lắc đầu: “Không… Tôi chuẩn bị chụp ảnh rồi, Yến sư tỷ nếu có chuyện thì chờ chụp xong rồi nói tiếp nhé!” Anh đứng dậy muốn đi, nhưng vừa quay người thì chợt nghe Yến Thanh Ti gọi: “Diệp Thiều Quang…”
Bình luận facebook