Ánh mắt Mộ Dung Miên vì sốt cao mà giờ phút này đầy tơ máu, anh nhìn chằm chằm vào Quý Miên Miên, trong ánh mắt đầy vẻ mê man. Hai người rất gần nhau, gần như có thể nghe được tiếng thở của đối phương. Mặt Quý Miên Miên hơi hồng lên, cô chợt nhớ tới việc mình vừa làm thật sự là có thể làm cho người ta hiểu lầm. Hôn trộm còn bị người ta bắt quả tang, chuyện này đúng là rất dọa người. Nhưng… cô vừa mới động một chút, môi vừa rời đi không tới một giây đã bị ép trở về. Sức khỏe của Mộ Dung Miên hiện tại rất không tốt, không hiểu anh lấy đâu ra khí lực lớn như thế, ấn chặt gáy Quý Miên Miên, cơ hồ như muốn nuốt chửng cô xuống bụng. Quý Miên Miên không biết nên hình dung thế nào, môi Mộ Dung Miên rất nóng, tới mức làm cô nhanh chóng mất đi năng lực tự hỏi, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn đó. Khi còn ở chung với Diệp Thiều Quang, hai người hôn môi rất nhiều, đôi lúc cô còn cảm thấy không thích vì cứ cảm thấy Diệp Thiều Quang quá biến thái. Nhưng giờ cô chỉ hy vọng khoảnh khắc này sẽ mãi mãi dừng lại, mãi mãi không chấm dứt. Nụ hôn này nóng bỏng hơn quá khứ rất nhiều, Quý Miên Miên càng lúc càng trầm luân. Tay cô dần dần ôm lấy cổ Mộ Dung Miên, cô ghé vào ngực anh, thừa nhận những rung động mà anh đang tạo ra. Bỗng nhiên, Mộ Dung Miên lật người một cái, đặt cô ở dưới thân. Hô hấp của Mộ Dung Miên dồn dập, môi anh trượt dọc theo cổ cô xuống dưới, tay anh lột quần áo của cô ra. Quý Miên Miên chợt thấy thân thể lành lạnh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Cô nhớ tới lời Lí Nam Kha dặn dò là không được để anh vận động kịch liệt, phải tĩnh dưỡng thật tốt. Cô giữ chặt bàn tay Mộ Dung Miên đã sắp xuống tới giữa hai chân, vội vàng nói: “Không được… Không được… Bây giờ không được… Anh ngừng lại, nghe em nói một chút… Hãy nghe lời em…” Thanh âm của Quý Miên Miên làm cho Mộ Dung Miên cả kinh như bị dội nước lạnh xuống đầu, anh nhớ ra tình cảnh hiện tại nên vội vàng buông Quý Miên Miên ra, bật dậy khỏi người cô. Mộ Dung Miên thân thể nửa trần, vừa rồi vì động tình nên da dẻ nổi lên một tầng hồng nhạt, tản ra hơi thở mê người. Cô nói: “Vừa rồi bác sĩ Lí nói anh… hiện tại cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt… Thân thể của anh không được khỏe…” Mộ Dung Miên nhắm mắt lại, xoay người, buộc mình không được nhìn cô: “Xin lỗi… Vừa rồi ý thức mơ hồ, không… thấy rõ ràng là ai nên có điều mạo phạm. Thành thực xin lỗi cô, thật xin lỗi…” Anh cố gắng làm mình bình tĩnh lại, không được nghĩ tới Quý Miên Miên nữa, nhưng thân thể và trái tim lại không khống chế được. Hiện tại đúng là vẫn chưa được. Quý Miên Miên cắn môi, chậm rãi mặc lại quần áo. Cô nhích tới gần Mộ Dung Miên, ôm lấy thắt lưng anh từ đằng sau, mặt dán vào lưng anh, nhẹ nhàng cọ cọ: “Anh đừng nói gì cả, chỉ cần là anh, chỉ cần anh còn ở đây thì em không để ý chuyện gì hết.” Hai tay Mộ Dung Miên nắm chặt, run rẩy. Anh không khống chế được hai tay của mình, anh chỉ sợ sẽ không nhịn được mà quay lại ôm cô, hôn cô, anh không thể để bại lộ mình được. Anh cố ý dùng thanh âm lạnh lùng, nói: “Quý tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì, cô có thể buông tay ra được không?” Quý Miên Miên lắc đầu: “Không, không bao giờ… Anh không hiểu cũng được, em hiểu là được rồi.”
Bình luận facebook