Yến Thanh Ti đột nhiên cười rộ lên làm cho Tiểu Hạnh Nhân đang ngủ trong lòng rùng mình một cái. Nhạc Thính Phong lập tức bịt miệng cô lại: “Con…” Yến Thanh Ti nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn con thì thấy nó đã tỉnh. Hạnh nhân còn nhỏ nên không thể tự ngủ được, buổi tối cô phải ru con ngủ, chú ý xem tã có bị nó tè ướt hay không, cho nên trước khi đi ngủ họ thường để con nằm trên giường của mình. Yến Thanh Ti cười dịu dàng, dỗ dành nó: “A a a… Bảo bối nhỏ, mẹ sai rồi, mẹ mừng quá nên quên mất con đang ngủ…” Mắt thấy Hạnh Nhân sau khi tỉnh ngủ thì há mồm định gào lên, Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra, ôm lấy con hôn hít một hồi. Hạnh Nhân thích nhất là được Yến Thanh Ti hôn. Quả nhiên, sau khi bị công kích bằng cả đống viên đạn bọc đường, Hạnh Nhân bị hôn tới quên cả khóc, sau khi ngơ ngác nhìn mẹ một hồi thì toét miệng ra cười, cười khanh khách một trận. Nhạc Thính Phong vừa thấy đôi mắt như hai hạt nhãn thì thở dài: “Đêm nay… sợ là phải thức cùng nó tới nửa đêm mất.” Hạnh Nhân không có thói quen quấy đêm, nhưng nếu đã tỉnh thì phải chơi với nó đến khi nó mệt mới chịu đi ngủ. Yến Thanh Ti đá đá Nhạc Thính Phong: “Thức cùng thì thức cùng chứ sao, anh cũng phải thức…” Nhạc Thính Phong ôm lấy con: “Đến đây, ba đọc cho con nghe về kinh nghiệm làm ăn.” Yến Thanh Ti vẫn còn chưa thoát khỏi hưng phấn, trong lòng cần nhắc kết quả xét nghiệp kia, rõ ràng từ kết quả này có thể thấy hai người đó chính là một. Vấn đề bây giờ là, nếu Mộ Dung Miên là Diệp Thiều Quang, tại sao anh ta không chịu thừa nhận, rõ ràng không phải do mất trí nhớ rồi. Nhưng sao mặt anh ta lại thay đổi như thế? Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Ông xã, anh nói xem, sao Diệp Thiều Quang lại thế này?” Nhạc Thính Phong một tay nắm chân Hạnh Nhân, một tay lật sách, đáp: “Dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì.” Không cần nghĩ cũng biết không phải chuyện gì tốt, nhưng sợ là bọn họ sẽ không đoán nổi sự phức tạp trong đó. Yến Thanh Ti bắt lấy tay Tiểu Hạnh Nhân, há mồm cắn nhẹ một cái. “Em cảm thấy nên điều tra từ Scotland.” Tâm huyết cô đột nhiên dâng trào: “Hay là mình đi nghỉ phép đi.” Nhạc Thính Phong buông chân Hạnh Nhân ra, sờ trán Yến Thanh Ti: “Không nóng mà. Khi nào đi? Cuối năm rồi, em được nghỉ phép à?” Yến Thanh Ti thở dài, đúng thế, cuối năm rồi, hơn nữa sao cô có thể ra nước ngoài được chứ? “Nhưng không biết rõ thì trong lòng em sẽ rất khó chịu.” Nhạc Thính Phong bình tĩnh nói: “Đi tìm Diệp Thiều Quang hỏi cho rõ không phải tốt hơn sao?” Lúc anh đọc được kết quả này cũng cực kỳ vui mừng. Diệp Thiều Quang có thể sống sót, quả thực bọn họ không ai dám tưởng tượng. Yến Thanh Ti nhíu mày: “Nếu anh ta có thể nói thì đã sớm nói rồi. Anh ta không nói hẳn là có lý do… Con nói có phải không, Hạnh Nhân?” Hạnh Nhân y y nha nha hóng chuyện. Yến Thanh Ti sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, tâm tình dần dần khôi phục lại bình thường. Lúc trước khi Diệp Thiều Quang mất tích, Hạnh Nhân còn trong bụng cô, giờ… Hạnh Nhân đã vài tháng tuổi rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhạc Thính Phong buông sách ra: “Đúng thế, không thể nói.” “Tại sao anh ta không nói nhỉ? Vì gương mặt thay đổi nên sợ Miên Miên không chấp nhận à?”
Bình luận facebook