-
Chương 1688
“Chắc chắn không phải lý do này.” Quý Miên Miên không phải loại người vì khuôn mặt anh ta thay đổi mà sẽ thay lòng đổi dạ. Yến Thanh Ti cắn răng: “Dù là nguyên nhân gì thì chuyện này chúng ta không thể không quản được. Cho dù anh ta không muốn chúng ta nhúng tay vào thì vẫn phải quản, em nhất định phải biết rốt cuộc anh ta không nói là do đâu.” Diệp Thiều Quang là ân nhân cứu mạng của họ, dù vì anh ta hay vì Quý Miên Miên, cô đều phải nhúng tay vào chuyện này. Nhạc Thính Phong vuốt ve mặt Yến Thanh Ti: “Đừng vội, anh đã phái người đi Scotland rồi, chờ xem có thể tra được manh mối gì không.” “Không biết tại sao Diệp Thiều Quang có thể có mối liên hệ gì với nhà Mộ Dung ở tận nơi xa xôi như thế chứ?” “Chắc chắn không phải tự nhiên mà có, cứ chờ tin tức xem sao đã.” Yến Thanh Ti gật đầu, hỏi: “Ngày mai em tới nhà Lãnh Nhiên thăm anh ta, anh có đi cùng không?” “Có chứ, tất nhiên là đi rồi.” Diệp Thiều Quang đã trở lại, sao anh có thể không đi thăm được? … Hôm sau, Nhạc Thính Phong không đi làm, tầm giữa trưa trời đẹp, anh mang theo cả nhà tới nhà Lãnh Nhiên. Quý Miên Miên ra mở cửa, thấy một nhà ba người, nhất là khi thấy Hạnh Nhân, cô vui tới mức suýt nữa hét lên. Cô rất thích Hạnh Nhân, vừa thấy là lập tức cướp nó khỏi tay Yến Thanh Ti mà ôm vào lòng: “Tiểu Hạnh Nhân, xem dì này, dì là Miên Miên đây, con có nhớ dì không?” Quý Miên Miên ôm Hạnh Nhân chạy tới bên Mộ Dung Miên: “Anh nhìn đi, nhìn đi… Hạnh Nhân đáng yêu không, đây là cục cưng của chị Thanh Ti, bụ bẫm đáng yêu quá đi mất.” Hạnh Nhân bình thường chỉ tươi cười với cha mẹ, còn với người khác lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt. Sau khi nhìn thấy Mộ Dung Miên, thằng nhóc bĩu môi, nở nụ cười một chút rồi lập tức nghiêm mặt, muốn lạnh bao nhiêu liền lạnh bấy nhiêu. Mộ Dung Miên… Anh ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti đang nắm tay Nhạc Thính Phong đi vào. “Ngại quá, tới xin cơm.” Quý Miên Miên giờ mới nhớ ra phải nấu cơm: “A, đúng rồi, em đi nấu cơm.” Cô đem Hạnh Nhân đặt vào tay Mộ Dung Miên: “Anh ôm bé giúp em.” Mộ Dung Miên cứng đờ cả người, sắc mặt biến đổi, nhanh, có ai ôm cục mềm mềm này giúp anh không? Yến Thanh Ti liếc nhìn Nhạc Thính Phong một cái rồi nói: “Em cũng vào phòng bếp giúp đây.” Nhạc Thính Phong ngồi xuống đối diện Mộ Dung Miên: “Sao mặt lại thay đổi thế này? Kỹ thuật phẫu thuật ở nước ngoài tốt vậy à?” Mộ Dung Miên không nói chuyện, cúi đầu nhìn tiểu cao thủ lãnh đạm Hạnh Nhân đang ở trong lòng mình. “Có thể ôm con anh trước đi được không?” Nhạc Thính Phong cười nói: “Tôi thấy nó rất thích đấy, miễn cưỡng cho anh ôm nó.” Mộ Dung Miên nhíu mày… Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Thanh Ti là diễn viên, đôi khi cô ấy thường trêu tôi, thỉnh thoảng lại nói vài lời trong kịch bản… tôi vừa nghe đã biết đó không phải là thật. Có vài chuyện có thể giấu, nhưng cũng vài chuyện không thể nào giấu được. Ví dụ như yêu một người, chỉ cần cô ấy ở trước mặt anh, anh căn bản không thể đánh lừa bản thân được, anh nói đúng không?” Mộ Dung Miên cúi đầu nhìn Hạnh Nhân, tựa hồ không nghe thấy anh nói. Nhạc Thính Phong hỏi: “Con tôi có giống tôi không?” “Giống.” Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đúng thế, mặt giống còn có thể nhìn ra, nói chi là… vốn chỉ là một người? Giờ tôi nên gọi anh là gì?” Trầm mặc một lúc lâu, Mộ Dung Miên vươn tay ấn nhẹ lên cái má mềm mại của Hạnh Nhân, nói: “Từ lúc tôi tỉnh lại, tôi chính là Mộ Dung Miên, cũng chỉ có thể là Mộ Dung Miên.”