“Hơn nữa, chồng bà ấy sức khỏe rất kém, lúc nào cũng có thể mất đi, cho nên con trai của bà ấy không thể chết được, bằng không gia sản to lớn như thế phải làm thế nào? Vì vậy… bà ấy đã biến anh trở thành con trai của mình.” Mộ Dung Miên còn sống thì người thừa kế gia sản nhà Mộ Dung chính là anh ta, nhưng nếu anh ta chết, Mộ Dung Chí Hoành cũng chết, vậy thì một mình Mộ Dung phu nhân làm sao có thể bảo vệ khối tài sản kia cho được? Hay là nói, không có con thì chồng bà ta chết đi sẽ để lại tài sản đó cho mình bà ta thôi sao? Mộ Dung phu nhân không phải người phụ nữ bình thường, trong tình huống con trai duy nhất chết đi, bà ta còn có thể bình tĩnh quyết định loại chuyện này, quyết định không hề do dự, điều này người khác không làm được. Quý Miên Miên vươn tay sờ lên mặt Mộ Dung Miên, cô mấp máy môi muốn nói nhưng lại không thể nói được tiếng nào. Mộ Dung Miên ôm lấy cô: “Đừng sợ, khuôn mặt này cũng rất hợp với anh, cho dù không dùng khuôn mặt này thì anh cũng không thể dùng gương mặt kia nữa. So với việc sử dụng một gương mặt đầy sẹo lồi lõm để làm em sợ thì anh cảm thấy thích khuôn mặt này hơn.” Mộ Dung phu nhân nói khuôn mặt kia của anh đã bị hủy hoại, hơn nữa bị ngâm nước quá lâu nên các vết thương đều thối rữa và nhiễm trùng, muốn sống sót thì chỉ có cách duy nhất là cấy da mới. Đối với vẻ bên ngoài, anh chưa từng coi nó là quan trọng, chỉ cần còn sống thì sống dưới gương mặt của ai cũng được. Quý Miên Miên ghé vào ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, lắc đầu: “Em không sợ… Em không bao giờ sợ…” Cô chỉ cảm thấy đau lòng, trong suốt một năm, anh phải trải qua cuộc sống không thuộc về mình, ngay cả nghĩ cô cũng không hề nghĩ tới điều đó. Trên người Mộ Dung Miên chỗ nào cũng thấy sẹo, có đôi khi cô còn không dám đếm xem có bao nhiêu cái nữa. Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Anh sống, con bà ấy chết, dù mục đích ban đầu của bà ấy là gì thì bà ấy cũng đã cứu anh, đây là điều không thể không thừa nhận. Hơn nữa, mọi dữ liệu về Diệp Thiều Quang đã bị xóa bỏ, anh chỉ có thể sống dưới thân phận Mộ Dung Miên này, anh nợ bà ấy một mạng.” Mộ Dung phu nhân ngoài cho anh gương mặt của con trai bà ấy, còn dốc hết tâm tư thay đổi tất cả những bề ngoài khác của anh. Người phụ nữ này thật sự rất lạnh lùng, đã chỉnh sửa khắp người anh đến máu chảy đầm đìa. Mộ Dung Miên đã chết, còn anh dùng gương mặt của người ta, dùng trái tim của người ta, dùng tên của người ta để sống sót. Nhưng dù anh có dùng tên của Mộ Dung Miên thì cũng sẽ không sống cuộc sống mà anh ta từng sống, anh muốn tự mình đi đường của mình. Lúc trước được người ta vớt lên từ dưới sông, anh toàn thân không lành lặn, toàn bộ cơ thể này gần như phải lắp ráp lại một lần. Chân bị gãy, xương sườn gãy, tỉnh lại ở tháng thứ 2, bác sĩ nói có lẽ anh sẽ bị liệt cả đời, không có cách nào để đứng lên lần nữa. Mộ Dung Miên dùng thời gian 10 tháng để khôi phục lại, ngã xuống không biết bao nhiêu lần mới có thể đứng được trên hai chân của mình, sống cuộc sống của người bình thường. Bác sĩ phẫu thuật cho anh nói rằng sự tồn tại của anh là một kỳ tích. Ông ấy làm trong ngành nhiều năm cũng chưa từng thấy một ai chân bị thương đến như thế mà còn có thể đứng dậy. Nhưng ông ấy không biết, Mộ Dung Miên có thể đứng lên một lần nữa, tín niệm duy nhất khiến anh có thể kiên trì chống đỡ từng ngày một đó là trở lại bên cô, trở về… Có lẽ, khi yêu một người nào đó thực sự thì trên đời này chẳng còn có gì đáng để sợ hãi với nữa. Anh không sợ đau, không sợ chết, chỉ sợ rốt cuộc không thể gặp lại cô.
Bình luận facebook