-
Chương 1761
Quý Miên Miên ôm chặt lấy eo Mộ Dung Miên: “Em sẽ đi cùng anh, anh nợ bà ấy thì em sẽ giúp anh trả, dù anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần không bỏ lại em thì chúng ta sẽ cùng đối mặt.” Mộ Dung Miên an ủi cô: “Sự tình, kỳ thật… cũng không có gì phiền toái cả. Mộ Dung phu nhân sợ sau khi chết thì địa vị của bà ấy ở nhà Mộ Dung sẽ không còn, những người họ hàng của chồng bà ấy sẽ cướp hết gia sản, ra tay hãm hại bà ấy. Việc anh cần làm là giúp bà ấy củng cố địa vị của mình.” Tuy rằng đầu óc Quý Miên Miên khá ngu ngơ nhưng cô vẫn biết những tranh đua ích lợi trong chuyện này đáng sợ thế nào. Nếu Mộ Dung gia có thể dễ dàng giải quyết như thế thì Mộ Dung phu nhân cũng không cho Diệp Thiều Quang gương mặt của cả con trai mình. Chuyện này nhất định rất phiền toái, rất nguy hiểm, cho nên thân phận này của Mộ Dung Miên phải tồn tại, quyết không thể để người ta biết là anh ta đã chết. Bà ấy biến Diệp Thiều Quang thành Mộ Dung Miên là vì hy vọng anh có thể giúp được mình, khiến cho địa vị của bà ấy ở nhà Mộ Dung được củng cố, không bị đám họ hàng kia cướp đi. Nhưng tình huống bên đó cụ thể thế nào thì Quý Miên Miên không biết, cô chỉ biết một điều duy nhất đó là chắc chắn sẽ không thái bình. Quý Miên Miên ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta sang đó cần phải làm gì?” “Không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh Mộ Dung Chí Hoành làm một đứa con hiếu thảo, để ông ấy yên tâm ra đi và giao Mộ Dung gia lại cho anh, vậy là xong.” Mộ Dung Miên nói rất nhẹ nhàng. Quý Miên Miên hồ nghi nói: “Chỉ… đơn giản vậy thôi sao?” Mộ Dung Miên cười nói: “ĐƯơng nhiên, chỉ đơn giản thế thôi, ai cũng biết Mộ Dung Chí Hoành rất yêu thương con trai duy nhất của mình, chỉ cần cái tên Mộ Dung Miên còn tồn tại thì anh ta chính là người thừa kế duy nhất của nhà Mộ Dung, hợp pháp, không ai có thể dị nghị được.” Chờ sau khi Mộ Dung Chí Hoành qua đời, quyền thừa kế thuộc về Mộ Dung Miên, như thế cũng không khác gì rơi vào tay Mộ Dung phu nhân cả. Đợi hết thảy an ổn trở lại, anh sẽ bàn giao lại hết số tài sản này cho Mộ Dung phu nhân. Mộ Dung Miên cân nhắc trong lòng như thế, cảm thấy không có gì sai biệt lắm. Hy vọng không xảy ra sự việc ngoài ý muốn nào. Mộ Dung Miên nói những lời này làm cho Quý Miên Miên cảm thấy rất an tâm: “Vậy… Mộ Dung Chí Hoành liệu có nhận ra anh không phải Mộ Dung Miên không?” Mộ Dung Miên lắc đầu: “Yên tâm, sẽ không đâu… Gương mặt này của anh và con trai ông ấy giống nhau như đúc, sao có thể nhận ra chứ?” Một năm qua, Mộ Dung phu nhân đưa cho anh rất nhiều ảnh tư liệu về Mộ Dung Miên trước kia để anh bắt chước, hơn nữa nói với anh rất nhiều chuyện tình về Mộ Dung Miên, bà ấy còn sợ anh lộ sơ hở hơn cả anh. Nếu Mộ Dung Chí Hoành biết Mộ Dung Miên là giả, con trai ông ấy đã chết, còn anh chỉ là thế thân do vợ ông ấy tìm về, vậy thì chắc chắn sẽ không để lại cho họ một phần gia sản nào. Với sự thông minh của anh, dùng một năm học tập, bắt chước một người là đủ rồi. Quý Miên Miên lo lắng bắt lấy cánh tay anh: “Em hơi lo sợ…” Con người luôn có sự sợ hãi với những gì mình chưa biết, Quý Miên Miên chưa bao giờ tới Anh, trong nhà Mộ Dung có cái gì cô đều hoàn toàn không biết. Mộ Dung Miên nhìn thấy vẻ lo lắng không yên của Quý Miên Miên thì hơi tự trách mình, nếu không phải tại anh thì cô cũng không phải đối mặt với những chuyện thế này, là anh kéo cô vào. “Đừng sợ, thực ra không nguy hiểm thế đâu, em cứ coi như anh tới đó quay một bộ phim đi.” Quý Miên Miên gật đầu: “Vậy giờ anh… Mặt đã ổn định chưa?” Mộ Dung Miên cúi đầu lại gần để cô nhìn: “Tốt mà, em xem, ngay cả sẹo cũng không có.”