-
Chương 1767
Gương mặt già nua của Mộ Dung Chí Hoành sửng sốt một chút, trong đôi mắt chẳng còn nhiều sức sống xuất hiện vẻ không thể tin được. Mộ Dung Miên mỉm cười nói: “Ba, con hiểu ý ba, ba hy vọng được nhìn thấy con lấy vợ, sinh con, lần này con về chính là để giúp ba không còn điều gì tiếc nuối nữa.” Bàn tay của Mộ Dung Chí Hoành đang nắm lấy tay Mộ Dung Miên hơi cứng lại, sau đó siết mạnh: “Ai… Ai?” Mộ Dung Miên hơi đau tay, ông già này bệnh đã thành như vậy mà không ngờ còn có thể bộc phát được sức lực lớn như thế. Anh mỉm cười, sắc mặt không thay đổi, vẫn cười nhẹ nhàng: “Là một cô gái tốt, ba phải tin tưởng ánh mắt của con. Đợi ngày mai con sẽ đưa cô ấy tới gặp ba, con nghĩ ba sẽ cực kỳ thích cô ấy.” Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành vốn đã kém giờ càng trở nên khó nhìn hơn, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể thở dốc, ông ta cố gắng nói: “Không… Không được…” Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vươn tay giúp ông ta nhuận khí: “Ba, sao thế ạ? Sao lại không được, chẳng lẽ ba không muốn con cưới một cô gái mà con yêu sao? Trước kia không phải ba từng nói muốn thấy con sớm lấy vợ để nhà Mộ Dung sớm có người hương khói sao? Con vất vả lắm mới gặp được một cô gái mình thích, ba chưa gặp mà đã phản đối rồi ư?” Thực tế, Mộ Dung Miên là một người cực kỳ yêu thích vận động và thám hiểm, bình thường tâm tính không thích bị trói buộc một chỗ, từng có hai bạn gái nhưng cũng không qua lại lâu. Mộ Dung Chí Hoành và con trai có tình cảm rất tốt, lần nào cũng nói hy vọng sớm nhìn thấy anh ta lấy vợ, kết hôn, sinh con kế thừa gia nghiệp. Anh vỗ vỗ tay Mộ Dung Chí Hoành, nói: “Ba, ba đừng gấp được không? Thân thể này của ba không thể xúc động được, chờ ngày mai con sẽ đưa cô ấy tới thăm ba, để ba liếc mắt nhìn một cái trước, có được không?” Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành vàng như đất, gắt gao nắm lấy tay Mộ Dung Miên: “Không được… Con… phải kết hôn… phải kết hôn…” Mộ Dung Miên không để ông ta nói xong đã ngắt lời: “Ba, con đã kết hôn rồi, không chừng trong bụng Miên Miên cũng đã có con của con rồi. Con không muốn ba lưu lại hối tiếc gì, con muốn ít nhất ba có thể nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái của mình…” Mộ Dung Chí Hoành mở miệng, có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của ông ta nặng nề, con mắt trừng lên, số liệu trên máy móc đặt bên cạnh giường đều bắt đầu nhảy loạn: “Ba… Ba…” Ông ta rất muốn nói chuyện nhưng đáng tiếc nói không nên lời. Mộ Dung Miên vội vàng rung chuông gọi bác sĩ. Rất nhanh, bác sĩ, y tá lục tục kéo vào, tiêm thuốc cho Mộ Dung Chí Hoành để ông ta ổn định trở lại. Mộ Dung Miên nói: “Ba, người nghỉ ngơi đi, con về rồi sẽ không đi nữa đâu, ngày nào con cũng sẽ tới thăm ba…” Mộ Dung Chí Hoành muốn nói gì đó nhưng thuốc tiêm đã có tác dụng, ông ta không chống đỡ được nữa liền nhắm mắt lại. Mộ Dung Miên hỏi bác sĩ: “Sức khỏe ba tôi thế nào rồi?” Bác sĩ do dự một chút rồi đáp: “Thiếu gia Randy, nói thẳng ra, sức khỏe của ba ngài rất kém rồi, trước đây chúng tôi dự đoán ông ấy không thể sống quá ba tháng, nhưng ông ấy cực kỳ ương ngạnh, tràn đầy ý chí sống, cho nên theo tình huống hiện tại có thể thấy dù bệnh tình không tốt lắm nhưng vẫn còn có thể chống đỡ được một thời gian nữa.” Bác sĩ đã nói một cách dễ nghe nhất rồi. Mộ Dung Chí Hoành sức khỏe cực kỳ kém, nhưng ông ta có tiền, ông ta không muốn chết, cho nên lần nào nguy kịch cũng được cứu giúp rất kịp thời.