“Trước mắt, tôi muốn có toàn bộ thông tin, tình trạng hiện tại trong nhà Mộ Dung cũng như tập đoàn, muốn biết di chúc cụ thể của ông ấy thế nào.” Hiện tại Mộ Dung phu nhân cũng không còn biện pháp nào khác, nói: “Tôi biết, tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Vì thế, hai người không nói thêm lời dư thừa nào nữa, lại lâm vào trầm mặc… Mộ Dung Miên nhìn ra con đường tràn ngập kiến trúc phong tình của phương Tây, đây là một thành thị rất xinh đẹp, nhưng anh không thích, không thích chút nào. … Bên kia, Quý Miên Miên đã được sắp xếp phòng ở nhà Mộ Dung. Cô không lấy quần áo ra, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ không ở đây lâu lắm. Phòng trang trí rất đẹp, theo phong cách hoàng gia châu Âu thời Phục Hưng, dù chỉ là phòng dành cho khách cũng trang trí rất tỉ mỉ. Quý Miên Miên kéo rèm cửa sổ ra, liếc mắt nhìn bên ngoài. Khu vườn rất rộng, chỉ cần nhìn độ rộng lớn của trang viên này liền có thể hiểu được Mộ Dung gia giàu có cỡ nào, cũng không lạ khi Mộ Dung phu nhân một lòng quan tâm tới phần gia sản kếch xù đó. Quý Miên Miên thở dài một tiếng, đi dạo trong phòng một vòng rồi xoay người đi xuống lầu. Dưới lầu, một người thanh niên trẻ tuổi hơi lai giữa Âu và Á tiến vào, vừa tới cửa đã cao giọng quát: “Tất cả chết ở đâu rồi?” Nữ giúp việc của nhà Mộ Dung tiến lên, nói: “Thiếu gia Claude.” Claude là con trai của chị gái Mộ Dung Chí Hoành với một người đàn ông bản địa, ngày thường rất được yêu chiều, tuổi không lớn nhưng lúc nào cũng ăn to nói lớn, không biết kiêng dè ai. Đám nữ giúp việc của nhà Mộ Dung sợ nhất chính là vị thiếu gia họ hàng này, bởi vì hắn chưa từng buông tha cho bất kỳ nữ giúp việc nào có dung mạo xinh đẹp một chút. Claude sờ soạng nữ giúp việc kia một hồi rồi mới hỏi: “Thằng em họ bỏ nhà trốn đi của tôi đâu rồi?” Nữ giúp việc cúi đầu, cố nhịn, đáp: “Thiếu gia đi thăm tiên sinh.” Claude bĩu môi một cái, vẻ mặt đầy khinh thường: “Xì, thật đúng là một giây cũng không nhịn được mà phải chạy đi nịnh nọt… Nếu thực sự hiếu thảo như thế thì sao lại vô duyên vô cớ mất tích cả mấy tháng liền?” Nữ giúp việc không nói chuyện, người ta là con trai, đi thăm cha đẻ của mình mà lại coi là nịnh bợ sao? Cái tên cháu họ này từ sau khi tiên sinh nằm viện thì cứ coi như trong nhà không có người, lúc nào cũng chạy tới đây, coi nơi này cứ như nhà mình vậy. Chẳng lẽ hắn nghĩ cuối cùng Mộ Dung gia này sẽ là của hắn thật chắc? Thiếu gia rõ ràng còn sống khỏe mạnh, vậy mà đám người này lại chỉ mong cậu ấy chết đi. Claude đi dạo trong phòng khách xoa hoa rộng lớn một vòng, lại nói: “Đi lấy cho tôi bình rượu nho, tôi muốn bình 82 năm ấy.” Nữ giúp việc tỏ ra rất khó xử: “Thiếu gia Claude, cái đó… bình rượu nho đó là của tiên sinh, tiên sinh nói không ai được động vào nó. Ngay cả thiếu gia muốn uống cũng phải có sự đồng ý của tiên sinh mới được.” Sở thích lớn nhất của Mộ Dung Chí Hoành là rượu nho. Ông ta có hai hầm chứa rượu nho, nhưng bình mà ông ta quý nhất chính là bình 82 năm, đã phải trả một cái giá không nhỏ để mua lại, đặt ở trong hầm rượu và coi nó như bảo bối. Sắc mặt Claude lập tức biến đổi: “Cô nhắc lại xem?” Nữ giúp việc sợ tới run rẩy cả người: “Tôi… tôi… đó là… nơi trữ rượu của tiên sinh, chúng tôi không dám tới đó…” Chát… Một âm thanh rát rạt vang lên, nữ giúp việc bị đánh suýt chút nữa ngã sấp xuống nhà, bụm mặt không dám khóc, cũng không dám kêu đau. Claude giơ chân đá cô ta một cái: “Ông đây là người ngoài à? Tao là ai? Tao là cháu trai ruột của ông ấy, ông muốn uống cũng không được à? Đi lấy cho tao, ngay lập tức…”
Bình luận facebook