“Nhưng làm thế… sẽ bức… họ… làm phản… cắn lại con…” Nói có mấy tiếng mà trán ông ta đầy mồ hôi. “Ba, bức tường này sớm muộn gì họ cũng sẽ vượt qua, giờ đã gần như thế rồi, chỉ chờ xông lên cắn chúng ta một ngụm. So với chờ bọn họ ngày một bành trướng thì sao không động thủ với họ từ bây giờ?” “Không… Không được…” Mộ Dung Miên cười nhạt: “Ngoại trừ việc cha lo lắng sẽ bức họ vào đường cùng mà phát điên, có lẽ cha còn nghĩ vì bọn họ là thân thích của mình, đúng không?” “Dù sao cũng là… chung… một tổ tông…” Mộ Dung Chí Hoành từ nhỏ đã được dạy dỗ phải suy nghĩ cho đại cục, năm đó lúc ông ta tiếp nhận quản lý nhà Mộ Dung thì gia tộc vẫn còn chưa được như bây giờ, muốn đánh ra ngoài thì trong nhà phải an ổn, đoàn kết mới có thể cùng chung tay ngăn địch. Nhiều năm qua rồi, ông ta vẫn cảm thấy cho dù làm ầm ĩ lên thì cũng không thể khua chiêng gõ trống, không thể vạch áo cho người xem lưng.” Mộ Dung Miên thở dài trong lòng, tư tưởng của ông già này đã không thể theo kịp hiện đại nữa rồi, anh nói: “Ba, con hỏi ba một chuyện này, giữa con và những người đó, nếu phải chọn thì ba sẽ chọn bên nào?” “Con.” Mộ Dung Chí Hoành nói không hề do dự. “Được, nếu chọn con, thế thì ba cũng nên lo lắng cho con một chút mới phải chứ, tại sao lại muốn đi nuôi một bầy sói mắt trắng như thế. Tại sao con phải cho tiền một đám người luôn một lòng một dạ muốn con chết đi?” Mộ Dung Miên ngã ngựa chết cũng không phải vô duyên vô cớ. “Nhưng mà…” Mộ Dung Miên không muốn tiếp tục đàm phán một chuyện mà anh đã quyết định từ trước, nói: “Ba, ba đừng nói gì hết, con đã động thủ rồi, con nghĩ… ba cũng biết rồi.” Bằng không cũng không vừa tỉnh đã gọi anh tới đây. Mộ Dung Chí Hoành không nói chuyện, nhìn anh trong trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Đó là… cô… của con.” Mộ Dung Miên gật đầu: “Phải.” “Ba… biết… tính tình nó… không tốt… Nhưng dù sao… nó cũng…” Rốt cuộc vẫn là em gái ông ta, ông ta không nhẫn tâm được. Mộ Dung Miên không kiên nhẫn, nói: “Bà ấy là em gái của ba nhưng bà ấy lại không coi con là cháu trai của mình.” “Con…” Mộ Dung Miên cười châm chọc: “Đối với bà ấy mà nói, con bà ấy mới là quan trọng nhất. Nếu con không còn nữa, không chừng ba sẽ giao toàn bộ gia sản cho bà ta.” “Không… Nó sẽ không…” Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy em gái mình ngoài việc tính tình kém một chút, còn lại cũng sẽ không thật sự làm ra chuyện gì táng tận lương tâm cả. “Ba nghĩ con có thể tự nhiên mà ngã ngựa sao? Ba nghĩ con sống được như bây giờ… dễ dàng lắm sao?” Mộ Dung Miên bình tĩnh nói ra một câu này. Mộ Dung Chí Hoành liền ngây ngẩn cả người: “Ý con là…” Mộ Dung Miên cười khổ, nói: “Ba, con biết sức khỏe ba hiện tại không tốt nên vốn không định nói chuyện này cho ba, nhưng mà… ba vẫn luôn bảo vệ một đám người vẫn luôn dồn con trai ba vào chỗ chết, hơn nữa bọn họ cũng đã ra tay rồi.” Vẻ mặt của Mộ Dung Chí Hoành kinh ngạc, Quý Miên Miên vội vàng mở miệng: “Ba có biết lúc con gặp được anh ấy, thân thể anh ấy yếu tới mức độ nào không? Sắc mặt tái nhợt, so với bức tường này còn trắng hơn, đi hai bước đã mất hết sức lực, ngay cả bế con cũng không xong, con cũng có phải người béo lắm đâu.” “Nó… con nói là… cô của con?” Thanh âm của Mộ Dung Chí Hoành cực kỳ sắc bén, lúc trước ông ta biết con trai mình ngã ngựa, nghe nói là ngoài ý muốn nên ông ta cũng không cho người điều tra gì, chỉ biết là bị thương khá nặng, cũng may cuối cùng có thể cứu được.
Bình luận facebook