Trên gương mặt của phu nhân Jones không để lộ ra vẻ tức giận mà chỉ nói: “Được, vậy chúng ta đi trước.” Mô Dung Miên: “Phu nhân đi thong thả.” Sau khi ra khỏi cửa, vừa ngồi lên xe, Jessica hung hăng ném túi của mình xuống ghế: “Mẹ, tại sao phải khách khí với hắn như thế? Rõ ràng là cha hắn cầu xin chúng ta giúp đỡ, cần gì phải để lại mặt mũi cho hắn chứ?” Phu nhân Jones lạnh lùng, nghiêm mặt: “Nhặt túi lên.” “Mẹ…” Phu nhân Jones lạnh lùng nói: “Nhặt lên, giáo dưỡng hàng ngày mẹ dạy con đâu rồi, không lẽ con muốn giống đứa con gái thô bỉ kia sao?” Jessica cắn môi, xoay người nhặt túi lên: “Là lỗi của con, lần sau con sẽ không náo loạn như vậy nữa.” “Giận giữ cũng vô dụng, cái chính là phải dùng đầu để suy nghĩ, xem làm cách nào giải quyết vấn đề này.” Bà ta xoa đầu con gái, thanh âm dịu dàng hơn một chút. Jessica gật đầu, hỏi: “Mẹ, nếu hắn ta đã như vậy, chúng ta không cần phải cân nhắc nữa, chúng ta không nhất thiết phải kết thân cùng Mộ Dung gia, con muốn xem hắn có thể nhẫn nại ra sao.” Phu nhân Jones đột nhiên hỏi: “Con có biết tiếp theo cha con muốn làm gì không?” “Muốn làm gì ạ?” “Tham gia tổng tuyển cử!” Jessica vừa nghe vậy liền mừng rỡ nói: “Thật sao?... Như vậy thật tốt quá, ba lợi hại như vậy, nhất định có thể thành công.” Phu nhân Jones lại hỏi tiếp: “Vậy con có biết tổng tuyển cử phải có cái gì không?” Nụ cười trên mặt Jessica ảm đạm đi một chút, gật đầu: “Con… con biết, là tiền…” Tổng tuyển cử chính trị ở quốc gia phương Tây này, việc tranh đấu với những người khác được đề cử chẳng qua là quá trình đối kháng về tiền tài của những nhà tài phiệt mà thôi. “Vậy con đã hiểu vì sao mẹ và cha con muốn gả con cho Mộ Dung Miên chưa?” Nụ cười trên mặt Jessica càng trở nên miễn cưỡng, một lúc sau, cô ta gật đầu: “Con hiểu, nhưng mà… hắn đã kết hôn rồi.” Phu nhân Jones mỉm cười: “Chuyện này quan trọng sao?” “Mẹ… Vừa rồi chúng ta không gặp được cha của hắn, hắn có thể nghe ai đây? Thái độ của hắn ương ngạnh như thế, sẽ không dễ dàng đồng ý lấy con.” Phu nhân Jones cũng không lo lắng, bà ta nói: “Đó là bởi nó còn chưa cảm nhận được nguy cơ.” “Ý của mẹ là?” “Mẹ sẽ khiến nó chủ động đến cầu hôn với chúng ta.” Jessica đang muốn hỏi xem mẹ mình làm cách nào để Mộ Dung Miên đến cầu hôn mình, Phu nhân Jones đột nhiên mở cửa xe, nhiệt tình chào hỏi: “Hi, Thuý Đình, không ngờ lại gặp cô ở đây.” Jessica sửng sốt, nhìn ra bên ngoài liền thấy một người phụ nữ đeo kính râm, lại quàng một chiếc khăn tơ tằm che kín nửa mặt và cổ, không rõ bộ dáng thế nào, không hiểu sao mẹ cô ta có thể nhận ra được. Kể từ khi Mộ Dung Thuý Đình bị Mộ Dung Miên đuổi ra bên ngoài, bà ta hận không thể lột da anh, bà ta vừa về nhà đã nghe tin Mộ Dung Chí Hoành tỉnh lại, vết thương trên mặt cũng không thèm chăm sóc đã chạy tới đây, hy vọng vận khí mình đủ tốt để gặp được Mộ Dung Chí Hoành, cho ông ta thấy vết thương trên mặt mình. Lúc đó, bà ta chắc chắn có cách tác động để ông ta phế bỏ tư cách thừa kế của Mộ Dung Miên. Mộ Dung Thuý Đình cuối cùng vẫn nghĩ rằng anh trai nhất định sẽ giúp đỡ bà ta. Bà ta đang lén lút lại đây lại bị phu nhân Jones phát hiện ngăn cản, liền không khỏi sửng sốt. Khi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, sắc mặt Mộ Dung Thuý Đình trở nên rất khó coi: “Bà tới đây làm gì?” “Anh trai cô tới chỗ tôi, hy vọng chúng tôi có thể gả Jessica cho Mộ Dung Miên.” “Cái gì? Anh trai tôi, anh ấy…” Mộ Dung Thuý Đình đột nhiên im lặng, không nói thêm câu nào, chỉ nhìn phu nhân Jones bằng ánh mắt quỷ dị: “Bà đã gặp anh trai tôi rồi sao?”
Bình luận facebook