Càng không có ai dạy bà khi giải quyết vấn đề của công ty, thì cần phải có cái nhìn như thế nào? Bà nói: “Mẹ phải đi nói chuyện với mấy người trong hội quản trị, các con muốn đi không?” “Không đâu, mẹ cứ đi đi. Đến đây đã nhiều ngày mà con vẫn chưa dẫn Miên Miên đi đâu, hôm nay con muốn dẫn cô ấy đi dạo quanh nơi này.” “Được, vậy các con đi đi.” Khi hai người sắp đi, Mộ Dung phu nhân chợt gọi họ: “Đợi một chút!” Mộ Dung Miên xoay người: “Còn chuyện gì nữa sao?” Mộ Dung phu nhân rút một tấm thẻ tín dụng từ trong túi tiền bên trong túi xách ra: “Nếu đã đi dạo thì sẵn tiện mua vài thứ mà con gái thích đi.” Hai người ngẩn người ra. Quý Miên Miên ngẫng đầu, nhìn Mộ Dung Miên: “Nghĩa...là sao vậy?” Mộ Dung Miên nói: “Hình như con... không...” Anh chưa nói xong, Mộ Dung phu nhân đã lên tiếng: “Thiếu hay không là chuyện của con, còn cho hay không là chuyện của mẹ.” Rồi nhét thẻ tín dụng vào tay Quý Miên Miên, sau đó xoay người rời đi. Quý Miền Miền cầm tấm thẻ tín dụng: “Chuyện này?” “Em nói xem bà xã?” Quý Miên Miên suy nghĩ rồi nói: “Kết hôn rồi thì phải tiết kiệm, đi, đi mua đồ!” Dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, không tiêu thật phí. Mộ Dung Miên gật đầu: “Chính xác, bà xã anh thật biết cách sống.” Anh ấy dẫn Quý Miên Miên đến khu thương mại Sheffield. Thích cái gì, mua cáiđó! Nhìn trúng cái gì, mua cái đó! Tóm lại là, mua hết! Sau hơn 2 giờ mua sắm điên cuồng, Quý Miên Miên mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi, dựa hẵn vào người Mộ Dung Miên nói: “Em cảm thấy, hình như bây giờ bà ấy...không ghét em nữa, anh nói đúng không?” Mộ Dung Miên “Ừm” một tiếng đáp lại. Quý Miên Miên suy nghĩ: “Thật ra bà ấy cũng rất đáng thương, em cảm thấy hôn nhân của bà ấy dường như không được hạnh phúc cho lắm.” Đã đến đây nhiều ngày, cô đã gặp Mộ Dung Chí Hoành rất nhiều lần. Nhưng trong những ngày đó, cô lại không thấy Mộ Dung phu nhân đến bệnh viện lần nào, cũng ít thấy nhắc đến chồng bà. “Có lẽ thế.” Mộ Dung Miên thở dài: “Đứa con trai duy nhất đã chết, chồng thì để lại một đống lộn xộn, nếu bà ấy không tìm đến anh, chắc sẽ bị bao vây bởi đống rác đó mất.” “Đúng vậy.” Qúy Miên Miên cảm thấy anh có gì đó không đúng, hỏi: “Tâm trạng anh dường như không được tốt lắm?” Mộ Dung Miên xoa tóc mái của cô: “Không có, chắc tại anh thấy hơi mệt thôi.” Quý Miên Miên vội đứng lên: “Aizz, em quên mất, cơ thể của anh không được tốt lắm, không thể quá lao lực, đi thôi, chúng ta mau chóng về nhà.” “Không sao, nghỉ ngơi một lát là hết, vẫn còn nhiều chỗ chưa đi mà.” Quý Miên Miên ôm lấy cánh tay anh mà đi: “Đã mua rất nhiều thứ rồi, cứ thế đi, hơn nữa người ta kêu chúng ta mua đồ, chúng ta cũng không thể mua quá nhiều đồ, nếu không sẽ rất vô lễ.” Kết quả là khi Quý Miên Miên kéo Mộ Dung Miên về đến nhà thì Mộ Dung phu nhân đã về rồi, nhìn số đồ cô mua, bà nhăn mày nói: “Sao có nhiêu đó vậy?” Quý Miên Miên... Cô nhìn đống túi lớn nhỏ mà mình mua, âm thầm lau mồ hôi, nhiêu đây đã rất nhiều, rất nhiều rồi! Cô chẳng e ngại gì hết cả! Giá cả của đống đồ này cộng lại đã khiến cô không dám mở mắt ra xem rồi. Mộ Dung Miên nói: “Là do con thấy mệt nên Miên Miên mới về cùng con.” Mộ Dung phu nhân chê bai, nói: “Đúng là không thể kêu đám đàn ông đi mua sắm cùng, lần sau con đi với mẹ, mẹ sẽ dạy con thế nào mới là mua sắm.”
Bình luận facebook