Sheffield sáng sớm, ở giữa bao phủ một mảnh sương sớm nồng đậm. Thong dong bước ra phòng khách, Mộ Dung Miên liền cảm giác được hơi ẩm tại mặt tiền ngôi nhà. Lúc này bầu trời cũng chưa sáng, sương mù tứ phía, có một loại cảm giác như mây mù quanh quẩn trên núi, tầm nhìn không cao, đại khái là khoảng cách vào khoảng 10 thước. Người giúp việc trong nhà không có một ai, chưa có một người nào thức dậy, Mộ Dung Miên lẻ loi đứng ở đó, phảng phất một giây sau là có thể bị sương mù nồng đậm cắn nuốt. Điện thoại di động lại vang lên: “Tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu được tình huống này, tự đi một mình tới đây sẽ tốt hơn.” Mộ Dung Miên cười lạnh, rốt cuộc là con cáo già ấy cũng tìm tới rồi. Người khiến anh phải dốc hết sức lực để tìm kiếm, lấy hết sự kiên nhẫn của anh, 4 giờ sáng, lúc mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ lại tìm anh. Bà ta cho rằng như vậy thật sự có ích sao? Anh đã muốn giết người, chuyện anh muốn làm, ai cũng không ngăn được. Mộ Dung Miên xoay người tới nhà để xe, bình tĩnh khởi động xe, lái xe vào trong sương mù, rất nhanh liền không nhìn thấy. Trên lầu, Quý Miên Miên vẫn còn ngủ say, vẻ mặt an yên, vô ưu vô lo khi có Mộ Dung Miên ở bên tự nhiên lại trở thành cau có, liên tục trở mình trên giường, tựa hồ như đang tìm kiếm dáng dấp thường ngày quen thuộc kia. Mộ Dung Miên lái xe đơn độc một mình, thong thả chạy trên đường. Thời gian còn sớm, sương mù chưa tan, ngược lại còn giống như có chiều hướng tăng thêm. Xe của Mộ Dung Miên chuyển động rất chậm, hiện tại anh vô cùng quý trọng mạng sống của mình, tuyệt đối sẽ không vì thời gian gấp rút mà lái xe nhanh hơn. Đại khái, qua hơn nửa giờ sau, điện thoại cầm tay của anh vang lên, lại là phu nhân Jones gửi tin nhắn tới, bà ta viết: “Một tiếng giờ, đã qua 40 phút đồng hồ rồi, cậu còn chưa tới, xem ra là muốn nhặt xác cô ta rồi.” Mộ Dung Miên liếc một cái, lạnh lùng cười. Xem ra, anh còn chưa nóng lòng mà đối phương thì ngược lại. Anh cầm lấy điện thoại di động, chầm chậm đánh ra một hàng chữ: “Vậy bà cứ lấy thi thể ra, chờ tôi đến sẽ đem đi.” Mộ Dung Miên có thể tưởng tượng phu nhân Jones thấy những lời này, đoán chừng sẽ tức giận muốn xé anh ra. Hiện tại anh muốn làm cho đối phương tin rằng, anh không quan tâm tới Mộ Dung phu nhân như vậy, anh muốn phá vỡ kế hoạch của phu nhân Jones. Mộ Dung Miên nhìn sương mù dày đặc ngoài xe, bĩu môi, mụ già này cũng không nhìn phía ngoài trời một chút gì, tưởng anh muốn lái nhanh là có thể nhanh sao? Với sương mù như thế này, anh muốn đi từ nhà đến đó nhanh là có thể lái nhanh được sao? Trong lòng Mộ Dung Miên vô cùng tỉnh táo, anh sẽ đem hết toàn lực bảo đảm không để cho Mộ Dung phu nhân chết. Nhưng... Anh sẽ không vì cứu người mà thỏa hiệp nhiều hơn. Mọi người đều ích kỷ, anh cũng giống như vậy. Tỷ như, anh cũng sẽ không đem mạng của mình đi đổi lại mạng cho Mộ Dung phu nhân. Anh còn sống là vì Quý Miên Miên, không phải là vì bà ấy, cho dù là đối phương đã cứu anh. Bất kể là ai cũng không thể vượt qua địa vị của Quý Miên Miên ở trong lòng anh. Hồi lâu sau, Mộ Dung Miên lại nhận được một tin ngắn: “Thiếu chút nữa đã bị cậu lừa, tôi tin tưởng người đàn bà này đối với cậu mà nói rất là đặc biệt, cậu sẽ không trơ mắt nhìn cô ta chết, cho cậu thêm nửa giờ...” Đồng thời còn gửi tới cho anh một tấm hình. Trong hình, Mộ Dung phu nhân bị treo lên, chân trần, có máu theo chân nhỏ xuống. Cách màn ảnh, Mộ Dung Miên dường như cũng ngửi thấy được chút mùi vị của máu tanh, ánh mắt anh trở nên âm u lạnh lẽo một chút xíu. Anh để điện thoại di động xuống không nhìn nữa, tầm nhìn phía trước không được xa, sương mù lạnh lẽo kia tựa hồ muốn ngưng kết thành hơi nước.
Bình luận facebook