“Nhanh thôi, nhanh thôi…” “Anh nửa đêm lên cơn thần kinh thế này cứ như thể cắn thuốc ấy.” Nhạc Thính Phong đau khổ, anh đâu có ‘cắn thuốc, mà là bị mẹ ruột lừa uống một bát thuốc tráng dương bổ thận thì có. Cuộc ái ân triền miên dài dằng dặc cũng đã đến hồi kết, Yến Thanh Ti vừa mệt vừa buồn ngủ, trước khi cô ngủ còn tức giận nói: “Đợi mai tôi tỉnh lại, đừng để tôi nhìn thấy anh, anh cút xa ra cho tôi.” Nhạc Thính Phong vội dỗ: “Ngoan, ngủ đi.” …… Trời sáng, Yến Thanh Ti mở mắt nhìn thấy gương mặt của Nhạc Thính Phong kề sát bên mình, cô nhớ đến chuyện đêm hôm qua, cô hừ một tiếng, đá cho Nhạc Thính Phong một cái. Động một cái, eo đã đau nhức khó chịu. Nhạc Thính Phong vẫn không tỉnh, Yến Thanh Ti tức quá đưa tay ra véo má anh, cuối cùng cũng đánh thức được người ta dậy, Yến Thanh Ti cau có: “Cút đi.” Nhạc Thính Phong đang buồn ngủ, hừ một tiếng: “Đây là nhà anh, em dám bảo anh cút đi à?” Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì được, anh không cút, tôi cút.” Nói rồi, cô xốc chăn cả người để trần muốn xuống giường, Nhạc Thính Phong hết hồn chim én, vội kéo cô lại: “Đừng, đừng, em đừng có động đậy… ông đây không so đo với em, anh cút! Dù sao anh cũng quen rồi. Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti lại, để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô. “Em ngủ đi, ông đây đúng là thiếu nợ em mà, lần trước đã không so đo với em rồi, em cứ đợi đấy, xem lần sau anh đến thăm mẹ vợ, anh kể tội em với mẹ như thế nào.” Yến Thanh Ti ngáp một cái, “Nhớ mua thuốc tránh thai cho tôi đó.” Nhạc Thính Phong tức muốn xì khói mặc đồ ngủ vào ra khỏi phòng, nhưng thật không thể ngờ, vừa mới mở cửa phòng ra đã đỡ được Nhạc phu nhân mất thăng bằng ngã chuẩn bị ngã nhào. Nhạc Thính Phong trợn mắt, “Mẹ…” Nhạc phu nhân vội vã bịt mồm Nhạc Thính Phong kéo anh ra chỗ khác. Đóng cửa phòng lại, Nhạc phu nhân nhăn nhó nhìn anh đầy khinh thường: “Con trai, con lại bị đá xuống giường rồi chứ gì, ôi… con nói thử xem đến bao giờ con mới khá lên được đây? Mẹ sốt ruột hộ con đây này.” Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: “Mẹ còn nói được nữa à, hôm qua…bát canh mẹ cho con uống là cái thứ quái quỷ gì thế, nửa đêm mới có tác dụng, con chết đến nơi vì nóng kia kìa.” Nhạc phu nhân hỏi vội: “Thế có thành công không?” Nhạc Thính Phong quay sang nhìn bà: “Mẹ có nhìn thấy tai con không? Sắp sưng thành tai heo rồi đây này.” Nhạc phu nhân nhìn thấy trên tai anh vẫn còn dấu răng rõ ràng, hơi sưng lên, trên cổ còn có mấy vết cào, cười hì hì: “…không sao, không sao, dù sao con cũng là đứa da dày thịt béo mà.” Nhạc Thính Phong tảng lờ mấy chữ cuối cùng, nhỏ tiếng hỏi: “Mẹ…cái thứ thuốc đó có thể nâng cao tỷ lệ ‘trúng’ thật à?” Nhạc phu nhân gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi, mẹ cố ý đi một chuyến tìm ông thầy đông y đặc biệt nổi tiếng này để mua mà lại.” Nhạc Thính Phong cau mày, nhìn cánh cửa phòng: “Nhưng… Thanh Ti muốn uống thuốc tránh thai.” Nhạc phu nhân vội vã kéo Nhạc Thính Phong vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, liền dí trán Nhạc Thính Phong: “Con ngốc thật đấy.” Nhạc phu nhân mở ngăn kéo ra, cầm một cái bình đổ ra hai viên thuốc: “Cầm lấy này.” Nhạc Thính Phong kì quái hỏi: “Cái gì đây mẹ?” Nhạc phu nhân: “Canxi, uống một viên bằng năm viên.” Khoé miệng Nhạc Thính Phong giật giật: “Mẹ…cái này…có ổn không đấy?” Nhạc phu nhân trợn mắt lườm anh: “Có lấy hay không, không thì thôi… cái kiểu rụt rè sợ bóng sợ gió như thế thì đáng đời con mãi chưa rước được người ta về, chẳng giống con trai mẹ tí nào cả, mẹ là người quyết đoán thế cơ mà.” Nhạc Thính Phong lách người né tránh cái tay của Nhạc phu nhân đang giơ ra: “Mẹ, việc này liên quan đến chuyện sau này mẹ có con dâu không đấy, mẹ đừng có lỡ miệng mà nói ra đấy nhé.”
Bình luận facebook