Nhạc phu nhân trước đây toàn đi dạo phố, đánh bài, đi spa, nhưng bây giờ bà cảm thấy, nhìn thấy đám phu nhân giả tạo đó là lười không muốn đáp lại, ở nhà một mình thì chán không chịu nổi, ra ngoài dạo phố thì không có bạn, bà cảm thấy mình sắp mọc mốc đến nơi rồi. Nhạc Thính Phong tìm việc cho bà làm, bà vui lắm hơn nữa còn được đi thăm Thanh Ti nên bà càng vui. “Mang cả Ngũ tẩu đi cùng nhé, giờ thời tiết rất nóng, cẩn thận không cảm nắng đấy.” “Đúng đúng, mẹ phải mua thêm mấy thứ thanh nhiệt giải nhiệt mới được, Thanh Ti giờ đang quay phim nhất định là rất nóng, mẹ cúp máy nhé, mẹ phải mang nhiều thứ lắm.” “Được, đi đi, nhưng mà mẹ, mẹ trông Thanh Ti hộ con nhưng đừng có học cái xấu của cô ấy đấy nhé.” “Ôi trời, được rồi, được rồi, nghe con là được rồi chứ gì? À, đúng rồi, mẹ chuẩn bị canh tráng dương bổ thận cho con rồi đấy, để trong tủ lạnh ấy, nhớ ăn nghe chưa.” Nhạc phu nhân nói rồi cúp điện thoại, vô cùng vui vẻ đi thu dọn đồ đạc. Nhạc Thính Phong cầm cái điện thoại mà không biết nói gì cho phải. Anh rất muốn hỏi một câu, mẹ… con dâu tương lai của mẹ không ở bên cạnh mẹ bảo con uống canh thì con biết tìm ai để tạo người đây? Nhạc Thính Phong lắc đầu đặt điện thoại xuống. Khúc Kính ngẩng lên khỏi cái máy tính, hai mắt đỏ bừng vằn tia máu, gương mặt mệt mỏi, không biết mấy ngày rồi không nghỉ ngơi. Anh nói: “Em thật không hiểu nổi, cái lão già đó của anh có phải là cha ruột không đấy? Có ông bố nào lại đi hãm hại con mình như thế không, bình thường không giúp gì được thì thôi, đằng này còn câu kết với người ngoài, tiết lộ bí mật công ty, làm những việc thế này có còn là con người nữa không đấy?” “Chẳng lẽ ông ta muốn vì hai đữa con hoang không biết nhặt ở đâu về mà tranh giành địa bàn với anh à?” Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong lãnh đạm, anh để điện thoại sang bên cạnh, lãnh đạm nói: “Từ chuyện này có thể thấy có khi là ông ta muốn làm thế thật, nhưng nếu ông ta dám, vậy tôi cũng sẽ cho cha ruột mình xem xem, bây giờ ai mới là người nắm quyền trong nhà họ Nhạc.” Con người của Nhạc Thính Phong khi ở trước mặt Yến Thanh Ti thì là không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, nhưng anh lại là kiểu người khi Nhạc thị gặp phải chuyện lớn anh lại càng trở nên thâm trầm, bình tĩnh, lạnh lùng. Bị cha đẻ mình đâm một nhát sau lưng, Nhạc Thính Phong căn bản chẳng cảm thấy cái gì gọi là đau lòng mất mát hay không dám tin gì cả, anh lập tức quay về công ty, gấp rút chuẩn bị đầy đủ các phương án chuẩn bị, cuối cùng đưa cổ phiếu của Nhạc thị mấy ngày gần đây liên tục hạ điểm một lần nữa tăng trở lại. Tâm tư của Nhạc Bằng Trình là gì anh đã sớm biết, chẳng qua, ở trong nước anh cũng là một người tung hoành nhiều năm trên thương trường, những kẻ từng đối đầu với anh, đã có ai chiếm được một chút lợi lộc nào từ anh không? Từ trước đến nay chỉ có anh nuốt kẻ khác, tuyệt đối không ai có thể chiếm được địa bàn của anh. Cho dù đó có là cha ruột của anh đi chăng nữa. Giang Lai cẩn thận nói: “Sếp, anh bảo phu nhân đi tìm cô Thanh Ti, là muốn để phu nhân tránh đi ông Nhạc đúng không, nhưng …rồi cũng có lúc phu nhân sẽ về mà.” “Đợi đến lúc mẹ tôi về, thì bên này tôi cũn đã giải quyết xong rồi, tôi sẽ khiến bọn họ có mạng để đến nhưng không có mạng để về.” Giang Lai và cả Khúc Kính đều run lên, sếp đúng là lợi hại. Hai người vẫn còn đang đắm chìm trong sự anh minh thần võ của Nhạc Thính Phong thì nghe thấy, sếp lớn gọi: “Giang Lai, cậu đặt cho tôi một vé máy bay ngày kia đến Hải Thành.” Giang Lai nghi ngờ: “Dạo này làm gì có hành trình công tác nào nhỉ.” Khúc Kính tát bốp một cái vào đầu Giang Lai: “Cậu bị đần đấy à?” Dùng đầu gối nghĩ cũng ra, còn đi để làm gì được nữa? Nhạc Thính Phong nghiêm mặt nói: “Tôi là ông chủ, tôi muốn tự cho mình một kì nghỉ phép, có được không?” Giang Lai nói: “Đương nhiên là được rồi, nhưng….” Nhạc Thính Phong không cho cậu ta cơ hội nói chuyện: “Tôi đi tìm bạn gái của tôi, có được hay không?”
Bình luận facebook