Nhạc phu chun chun mũi nói: “Hai người bọn họ bị như vậy bởi vì trước lúc họ ra nước ngoài, mẹ bác nói không thể để bọn họ ra đi dễ dàng như vậy, càng không thể để bọn họ đẻ ra mấy đứa tạp chủng để sau này chúng nó cướp gia sản của con trai bác được. Thế nên trước khi bọn họ rời đi, bác đã ép bọn họ uống thuốc mẹ bác đưa...” Chuyện này là đoạn kết cho câu chuyện năm đó, bà nghĩ đây cũng là chuyện xấu duy nhất mà bà từng làm. Năm ấy, Tô lão thái thái đưa cho bà một đơn thuốc bắc, bà để người làm nấu thuốc rồi ép Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù uống ngay trước mặt Nhạc lão thái gia. Bọn họ tất nhiên là không đồng ý, nhưng Nhạc phu nhân uy hiếp, nếu hai người kia không uống thì bà sẽ lập tức bỏ đứa bé trong bụng. Nếu bà xảy ra chuyện gì thì Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù cũng đừng mong còn mạng mà sống. Giữa tính mạng và con cái, Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù tất nhiên lựa chọn tính mạng. Đây cũng là một trong những lý do mà Nhạc Bằng Trình hận Nhạc phu nhân thấu xương. Một người đàn ông bình thường ấy thế mà lại bị bất lực, đây chẳng phải là mối nhục nhã lớn nhất cuộc đời hay sao? Ngoại trừ không bị cắt xuống thì có khác gì thái giám đâu. Nhưng chuyện này đối với Nhạc phu nhân mà nói, thì đây lại chính là một trong những quyết định đúng đắn nhất đời bà. Diệt luôn đám cẩu tạp chủng sau này sẽ cướp đoạt tài sản của con trai bà ngay từ khi còn là trứng nước. Nhạc phu nhân không phải là một người ham vinh hoa phú quý, nhưng bà cũng không cam tâm để Nhạc gia rơi vào tay đôi cẩu nam nữ kia. Nhạc gia là của con trai bà, một phần thôi bà cũng không nhường cho bất cứ kẻ nào. Yến Thanh Ti vừa nghe, vừa sảng khoái cười lớn: “Bác chơi đẹp lắm... Mẹ của bác thật cơ trí, loại cẩu tạp chủng như vậy tốt nhất không nên cho phép nó có mặt ở trên đời.” “Con không cảm thấy chuyện này... quá độc ác hay sao?” Yến Thanh Ti cười một tiếng: “Đây đã là cái gì. Nếu như là con thì không đơn giản chỉ là thuốc tuyệt đường con cháu đâu. Con nhất định cho ông ta một chén thuốc độc chết không kịp ngáp luôn, còn để ông ta sống nhăn nhở đến bây giờ sao?” Nhạc phu nhân ngẩn người một chút, ngay sau đó lại cười ra tiếng. Nhạc Thính Phong đẩy cửa vào đúng lúc nghe thấy tiếng cười của Nhạc phu nhân, lại nhìn thấy Nhạc phu nhân với Yến Thanh Ti đang ngồi dán lấy nhau trên giường, nét cười trên mặt còn chưa tán đi, cực kì giống một đôi mẹ con. Nhạc Thính Phong bước tới, cười nói: “Chậc, hai người cứ như hai mẹ con ấy.” Nghe thấy tiếng cười của Nhạc phu nhân, trong lòng Nhạc Thính Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như không có Yến Thanh Ti, anh quả thật không biết nên làm như nào. Dù sao anh cũng là đàn ông, khó mà nói được mấy lời an ủi tử tế. Nhạc Thính Phong nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt dịu dàng đến chảy cả nước. Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti cười nói: “Hai người chúng ta vốn là mẹ con mà.” Nhạc Thính Phong cũng tiến tới ngồi bên cạnh: “Vậy còn con?” Nhạc phu nhân giơ tay đẩy mặt anh ra: “Mẹ đang không vui, giờ con đừng có xuất hiện trước mặt mẹ.” Nhạc Thính Phong tủi thân xoay người lại: “Vậy lúc nào mẹ vui vẻ thì nhớ bảo với con.” Yến Thanh Ti cảm thấy đây là thời điểm để mẹ con hai người nói chuyện riêng, vừa hay lại có một cú điện thoại gọi tới, Yến Thanh Ti bèn ra cửa nhận điện thoại. Bên trong phòng chỉ còn lại Nhạc Thính Phong cùng với Nhạc phu nhân, anh vẫn quay lưng về phía Nhạc phu nhân, cẩn thận nói: “Mẹ... may mà mẹ không gục!” Nhạc phu nhân đập một phát vào đầu Nhạc Thính Phong: “Mày còn chưa rước được Thanh Ti về, mẹ mày còn chưa ôm được cháu trai thì gục làm sao được, con với cái!” Nhạc Thính Phong xoa xoa cái ót, vội vàng nói: “Đúng, đúng, sao mà gục được! Con trai mẹ có thể lấy vợ, sinh con, riêng cái khoản này Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù là không so được rồi?” Nhạc phu nhân vội vàng nói tiếp: “Đã biết thế thì nhanh tay nhanh chân lên, mẹ vội muốn chết rồi đấy.” “Nhưng người ta đâu có thích con trai mẹ, thế nên, đành phải dựa hết vào mẹ đấy. Mẹ nhất định phải giúp con nha, hạnh phúc nửa đời sau của con trai đều trông cậy vào mẹ hết.”
Bình luận facebook