Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào mắt của Yến Thanh Ti, đôi mắt sáng rực, trong đó còn loé lên cả dã tâm và sự cố chấp nữa. Có lẽ ngoài chuyện báo thù ra thì đây là chuyện cố chấp nhất của cô. Nhạc Thính Phong đột nhiên cảm thấy, như thế cũng tốt. Một người mà trong lòng họ còn chấp nhất một chuyện gì đó, thì ít nhất bọn họ còn có hi vọng. Từ trước đến giờ, trong đầu Nhạc Thính Phong vẫn luôn lo lắng một chuyện, nếu một ngày nào đó Yến Thanh Ti đã báo xong mối thù của mình, nguồn động lực chống đỡ duy nhất của cô đã không còn, vậy cô sẽ ra sao? Như thế này cũng tốt, cô muốn đóng phim, cô có dã tâm, muốn trở thành diễn viên xuất sắc nhất, ít nhất cô còn có giấc mơ của mình. Nhạc Thính Phong cười nói: “Xem em kìa, em thật sự nghĩ rằng anh sẽ dùng tiền mua giải thưởng cho em đấy à? Nếu kĩ năng diễn xuất của em không ra gì, kể cả anh có mua giải thưởng cho em đi chăng nữa thì người mất mặt vẫn là em.” Yến Thanh Ti sờ sờ đầu anh: “Ngoan.” Đã không có kĩ năng diễn xuất thì cho dù có được người khác đưa đến vị trí ảnh hậu đi chăng nữa thì đó cũng chẳng khác gì câu chuyện “bộ đồ mới của hoàng đế” - tự lừa mình dối người mà thôi. … Buổi tối, Yến Thanh Ti quay phim xong, quay về khách sạn nghỉ ngơi. Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong đang đi tò tò theo sau cô: “Anh tự ngủ một mình đi, đừng có leo lên giường tôi nữa, hôm nay tôi ngủ với mẹ anh.” Nhạc Thính Phong… Ơ… Anh đưa tay kéo Yến Thanh Ti đang chuẩn bị đi vào phòng lại: “Được rồi, hôm nay anh ngủ một mình, nhưng em cũng phải chúc anh ngủ ngon chứ.” Yến Thanh Ti nhướng mày, giơ tay ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh một cái: “Bảo bối, ngủ ngon, ngoan ngoãn về phòng đi ngủ đi.” “Rầm” một cái, cửa phòng đóng sập trước mặt anh. Nhạc Thính Phong bị nhốt lại ngoài cửa, anh đứng gãi gãi đầu một hồi rồi đi khỏi đó với vẻ mặt đầy buồn bực. Bạn gái ngủ với mẹ ruột mình, còn anh thì phải ôm gối trằn trọc một mình, sao mà cứ thấy nó sai sai thế nào ấy nhỉ? Yến Thanh Ti vào phòng không thấy Nhạc phu nhân đâu liền gọi một tiếng: “Bác ơi..” Nhạc phu nhân từ trong toilet thò đầu ra. “Thanh Ti, con về rồi đấy à, con xem bác mặc thế này có được không?” Nhạc phu nhân nhảy ra, trên người bà là một bộ đồ thể thao màu xanh rộng rãi, chân đi đôi giày thể thao, cực kì phù hợp để ra ngoài làm mấy chuyện xấu xa. Yến Thanh Ti gật đầu: “Được ạ, như thế này là tốt rồi, con đã nói là bác rất có tiềm lực mà.” Nhạc phu nhân khẩn trương hỏi: “Thế chúng ta khi nào thì bắt đầu xuất phát?” Yến Thanh Ti nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến mười giờ. “Đợi Nhạc Thính Phong ngủ đã ạ, con sợ anh ấy chốc nữa lại chạy sang gõ cửa.” Nhạc phu nhân thở dài: “Cái thằng này, chẳng bao giờ để bác đỡ lo gì cả, biết thế cho nó uống một ít thuốc ngủ?” Yến Thanh Ti mím chặt môi, cố nén không cười ra thành tiếng, nếu mà Nhạc Thính Phong nghe được câu này chắc khóc mất! 12 giờ đêm, Yến Thanh Ti dẫn Nhạc phu nhân lén lút ra khỏi phòng, né tránh camera giám sát, ra khỏi khách sạn bằng đường thoát hiểm. Quý Miên Miên lái một cái xe bánh mì* đậu ở bên kia đường, giơ tay ra vẫy vẫy bọn họ, Yến Thanh Ti cùng Nhạc phu nhân khom người leo lên xe. *Xe bánh mỳ: một loại xe thuê ở TQ, hình dạng giống như chiếc bánh mỳ nên gọi là xe bánh mỳ. Đóng cửa xe lại, Yến Thanh Ti hỏi Quý Miên Miên: “Đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi chứ?” Quý Miên Miên gật đầu: “Chị yên tâm đi, em đã chuẩn bị xong hết cả rồi!” “Xuất phát thôi.” Tay chân Nhạc phu nhân run rẩy hết cả lên: “Bác căng thẳng quá, làm sao bây giờ?” Yến Thanh Ti nắm lấy tay bà: “Cái này không phải là căng thẳng đâu bác, đây là kích động đấy. Đợi đến khi xong xuôi, trong lòng bác cũng sẽ cảm thấy thoải mái cực kì luôn.” Ánh mắt Quý Miên Miên sáng rực lên, nữ thần, em cũng đang kích động lắm đây! Cùng đi làm chuyện xấu với nữ thần, không, không, không, là đi làm “chuyện lớn” với nữ thần mới đúng chứ. Xe dừng lại trong một bãi đỗ xe của một khách sạn tiện lợi, Yến Thanh Ti hỏi Quý Miên Miên: “Có đúng là ở đây không?” Quý Miên Miên gật đầu: “Chính xác 100% luôn, giờ đám chó săn nó lợi hại lắm, chỉ cần cho bọn họ chút tiền, đừng nói là địa chỉ, ngay cả ảnh giường chiếu bọn họ cũng có thể chụp được ấy chứ.” Yến Thanh Ti cong môi, một nụ cười tà ác hiện trên gương mặt cô: “Nào các bé cưng, chuẩn bị xong chưa, chị đây sẽ đưa hai bé đi xem xem thế giới của những kẻ xấu xa là như thế nào!”
Bình luận facebook