Nhạc Bằng Trình chỉ tay vào bọn họ: “Các người cứ đợi đấy, cứ đợi đấy cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người. Cấp trên của mấy người là ai?” “Muốn biết cấp trên của chúng tôi là ai à? Được thôi, đi với chúng tôi một chuyến. Có chuyện gì, về đồn rồi nói.” Tuy rằng Đinh Phù cũng tức đến đỏ cả mặt nhưng bà ta rất bình tĩnh. Nếu như phải vào đồn cảnh sát thật, cho dù có không làm gì nhưng mà nếu bị người khác biết được thì đó cũng là một vết nhơ không bao giờ xoá nổi. Đinh Phù vội nói: “Xin đợi một chút, tuy chúng tôi không có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà chúng tôi có thể chứng minh chúng tôi không phải… cái loại quan hệ mà các người vừa nói.” Đinh Phù vội vã lấy điện thoại tìm một bức ảnh bà ta và Nhạc Bằng Trình chụp chung ra. “Đồng chí cảnh sát, các anh xem, đây là ảnh chụp chung của chúng tôi, trên ảnh có cả thời gian này. Chúng tôi chung sống với nhau hơn hai mươi mấy năm ở nước ngoài, giờ chúng tôi mới về nước, đây là con cái của chúng tôi, con chúng tôi đã lớn ngần này rồi. Anh nói xem… có phải… là cái loại quan hệ đó không?” Đinh Phù là một người đàn bà rất thông minh, cho dù thế nào, những bức ảnh này có thể chứng minh, bà ta và Nhạc Bằng Trình không phải người mua bán dâm. Mấy người bọn họ xem một lát rồi đưa điện thoại trả lại cho Đinh Phù. “Nếu đã là như thế thì là chúng tôi đã hiểu lầm, nhưng mà cũng không thể trách chúng tôi được, đây là chức trách của chúng tôi, cấp trên hạ lệnh càn quét tệ nạn xã hội, chúng tôi phải tuyệt đối tuân thủ pháp luật thôi. Huống hồ ở trong cái khách sạn tiện lợi kiểu này, những chuyện thế này không thiếu.” Đinh Phù vội vàng nói: “Không sao, không sao, chúng tôi hiểu mà.” Nhạc Bằng Trình mặt mũi đen sì, nhìn mấy người bọn họ đi khỏi đây. Ông ta nghiến chặt răng: “Khinh người quá đáng.” Đinh Phù thở dài, lắc đầu: “Ở những nơi như thế này thì…” Bà ta chỉ nói nửa câu đầu, còn lại nửa câu sau không nói nữa, nhưng dáng vẻ mỏi mệt cùng với sự âm thầm chịu đựng trên mặt bà ta càng khiến cho Nhạc Bằng Trình cảm thấy đau lòng. “Anh xin lỗi, Tiểu Phù, vốn dĩ anh nghĩ rằng sau khi về nước sẽ bù đắp cho em sự thiếu thốn của hơn ba mươi năm nay, nhưng không ngờ được… sẽ thành ra như thế này. Là do anh đã quá sơ ý rồi, em cố gắng chịu đựng, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.” Đinh Phù lắc đầu: “Không sao đâu, không có việc gì đâu, anh không cần phải tự trách. Em vẫn rất tốt lắm… Nhưng, tự dưng đang yên đang lành sao lại có người tố cáo chúng ta?” Câu nói đó của Đinh Phù chỉ như đang lơ đãng nói, nhưng lại nhắc nhở Nhạc Bằng Trình, ông ta “hừ” lạnh một tiếng: “Hừ, chắc chắc là do Tô Ngưng Mi không muốn chúng ta được yên ổn. Bà ta chỉ biết ỷ vào quyền thế mà khinh người quá đáng, đã không cho chúng ta được ở các khách sạn cao cấp, tối đến lại còn không để chúng ta nghỉ ngơi. Anh nhất định sẽ không để yên cho bà ta đâu.” “Tuy rằng em không tin chị ấy là người như thế, nhưng mà nếu như những gì anh nói là thật, em chỉ sợ đêm nay chúng ta không nghỉ ngơi nổi đâu.” Đinh Phù khẽ thở dài một hơi rồi đưa tay day day trán. “Đầu em lại đau à?” “Không sao đâu, tật cũ mà thôi, em ngủ một lát là khoẻ.” Nhạc Bằng Trình đau lòng, đỡ lấy bà ta: “Chúng ta không ở đây nữa, đi thôi, đổi sang một khách sạn khác. Ở đây em không thể nào ngủ ngon được.” Đinh Phù cười cười: “Không sao đâu, anh cũng đừng nghĩ người khác ai cũng xấu xa thế, có lẽ đây cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Em cảm thấy chị ấy không phải là người như thế.” Đinh Phù càng nói thế Nhạc Bằng Trình lại càng tức: “Ở đâu ra mà lắm chuyện ngoài ý muốn thế? Mấy cảnh sát vừa nữa nãy chẳng đã nói thẳng là có người tố cáo phòng 1206 còn gì, em nói xem đây không phải là cố ý thì là gì?” Nhạc Bằng Trình tức giận nói: “Tiểu Phù, em đừng có hiền lành lương thiện như thế, loại phụ nữ độc ác như Tô Ngưng Mi chuyện gì mà chẳng dám làm. Lẽ nào em đã quên rằng chính cô ta đã hại chúng ta không còn cách nào để có những đữa trẻ của chúng ta nữa à?”
Bình luận facebook