Diệp Thiều Quang lạnh lùng nói: “Ừ... Sướng lắm.” Du Hí lại mập mờ hỏi: “Này, chơi ở chỗ nào đấy, lần sau nhớ kêu tôi đi với?” “Được thôi.” Lần sau sẽ để cô ta ném cậu qua vai, rồi tháo khớp cằm của cậu ra. ... Lại nói đến Yến Thanh Ti với Nhạc phu nhân, hai người vừa trở về phòng, quẹt thẻ, sau đó cả phòng lập tức sáng lên. Nhạc phu nhân vươn vai xoay người một cái, đột nhiên nhìn thấy người trên giường lập tức hét ầm lên, ôm lấy Yến Thanh Ti. “Làm sao vậy?” Yến Thanh Ti vừa quay người đã nhìn thấy một người đàn ông đang trầm mặt lạnh lùng nhìn hai người. Lúc này không chỉ Nhạc phu nhân mà Yến Thanh Ti cũng cảm thấy cơ thể mình đang run lên. Yến Thanh Ti ha ha cười một tiếng, nuốt nước bọt nói: “Muộn thế này rồi... anh không ngủ à?” Nhạc Thính Phong lạnh mặt: “Đúng vậy, tôi cũng đang muốn hỏi, muộn thế này rồi hai người còn đi đâu? Lần trước là đi đánh bài cả đêm không về, vậy còn lần này? Nói đi, tôi đang muốn nghe đây?” Yến Thanh Ti với Nhạc phu nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người nắm thật chặt lấy tay đối phương, lắp ba lắp bắp nói không nên lời: “Chúng tôi... chúng tôi...” Nhạc Thính Phong nghiêm nghị quát lên: “NÓI!” Yến Thanh Ti với Nhạc phu nhân run rẩy một chút rồi đồng thời nói. Yến Thanh Ti: “Chạy bộ...” Nhạc phu nhân: “Ngắm trăng...” Nhạc Thính Phong cười cười, nụ cười khiến cho người ta khiếp sợ: “Một người bảo chạy bộ, một người lại bảo ngắm trăng, hai người ai đang nói dối, hay là cả hai đang cùng nói dối?” Nhạc phu nhân vội vàng khua khua tay: “Không, không hề nói dối, con trai, con biết mẹ con không biết nói dối mà.” Lần này Nhạc Thính Phong ngay cả mẹ ruột cũng kiên quyết không để lại mặt mũi. “Vậy nói rõ, rốt cuộc là ngắm trăng hay là chạy bộ, nói?” Hai người bị dọa sợ, lại run rẩy một hồi, đồng thời nói. Yến Thanh Ti: “Ngắm trăng.” Nhạc phu nhân: “Chạy bộ.” Nhặc Thính Phong vặn cổ một cái: “Ha, xem ra tôi không ra tay thì hai người không chịu nói thật.” Yến Thanh Ti cuống cuồng nói: “Chúng tôi một người chạy bộ một người ngắm trăng, nếu không anh nhìn chúng tôi mặc quần áo thể thao làm gì, đương nhiên là ra ngoài vận động rồi.” Nhạc phu nhân vội vàng gật đầu theo: “Đúng, đúng như vậy, chính là như vậy...” Nhạc Thính Phong đứng lên, đi tới bên cửa sổ kéo rèm chắn lên, bên ngoài trời đen thui: “Nửa đêm canh ba mà đi ra ngoài vận động? Lại còn ngắm trăng, hai người nghĩ mắt tôi mù sao, bên ngoài lấy đâu ra trăng?” Yến Thanh Ti nhắm mắt cãi cố: “Thì chạy bộ nửa đêm? Bây giờ... chạy đêm là mốt đây.” Nhạc Thính Phong cười nhạt: “Hồi trước em nói bụng em có một quả trứng thụ tinh của tôi, tôi còn chưa tính sổ với em đâu.” Yến Thanh Ti cứng họng, lúc trước cô dùng chuyện này để nói Nhạc Thính Phong bây giờ bị anh ta trả lại trọn vẹn. Nhạc Thính Phong quan sát hai người: “Cái bộ đồ mà em mặc tôi cũng không còn lạ gì.” Bởi vì trước kia, mỗi lần anh vô tình bắt gặp Yến Thanh Ti làm chuyện xấu thì cô đều trong bộ dạng này. Bộ đồ thể thao màu đen cộng mũ lưỡi trai và khẩu trang có thể che kín hết mặt mũi, đi trong đêm rất khó bị phát hiện. “Được rồi, anh không lạ, anh thấy quen...” Nhạc phu nhân với Yến Thanh Ti hiện tại trông chẳng khác gì hai học sinh tiểu học trốn học sau lại bị thầy chủ nhiệm phát hiện, bị mắng đến tróc hết cả da mặt. Nhưng mà, ít nhất hai người đều hiểu, có đánh chết cũng không được khai ra chuyện tốt vừa làm. Nếu không thì không chỉ đơn giản là bị mắng thôi đâu. Yến Thanh Ti đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Khoan đã, anh đừng có mà tra khảo chúng tôi vội, đang yên đang lành anh chui vào phòng tôi với bác gái làm gì? Đây là phòng của phụ nữ, một người đàn ông như anh sao lại tự tiện xông vào như vậy?”
Bình luận facebook